MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG - 7
Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:02:49
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13.
Hoàng Hậu nương nương lại có thai. Hoàng Thượng vô cùng vui sướng. Bởi vì thân thể Hoàng Hậu không tiện nên Hoàng Thượng thường qua lại Hậu cung. Rốt cuộc thì hắn cũng nhớ tới ta. Ta lại một lần nữa bị nâng tới tẩm cung của Hoàng Thượng. Hắn duỗi tay nâng cằm của ta lên, quan sát kỹ lưỡng. Ta sợ hãi nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo mê đắm. Loại ánh mắt này sẽ đã thành công lấy lòng hắn.
Một đêm mây mưa.
Hoàng Thượng phong ta làm Chiêu Nghi. Về sau có thể là cảm thấy mới mẻ nên hắn thường cho triệu kiến ta, sủng hạnh ta.
Thời điểm cuối năm, Ta cùng Đức Phi tụ họp tại nơi của Hoàng Hậu nương nương. Đáng tiếc là Mạnh Kiều không có ở đây. Thường ngày nàng thích nhất là ồn ào náo nhiệt. Hoàng Hậu nương nương lẳng lặng liếc mắt nhìn ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, sau đó trầm giọng nói.
“Nhanh quá.”
Đúng vậy, trôi qua thật nhanh.
14.
Hoàng Hậu nương nương đã ra rất nhiều m/áu sau khi ăn đồ bổ mà Trương Quý Phi mang đến. Ta khóc lóc chạy đi tìm Hoàng THượng. Khi ấy, hắn đang nghị sự cùng với triều thần, nhưng ta vẫn mặc kệ xông vào. Còn không đợi Hoàng Thượng tức giận, ta đã quỳ sụp xuống dưới chân hắn.
“Bệ hạ, ngài cứu Hoàng Hậu nương nương đi… Người ra rất nhiều m/áu…”
Hoàng Thượng nghe xong thì điên cuồng mà chạy đi. Ta bị hắn đụng ngã, đầu nặng nề đạp vào một bên cột. Rất đau. Nhưng ta lại không kìm nén được mà lộ ra nụ cười.
Rốt cuộc thì ngày này cũng tới rồi.
Lúc này có người ngồi xổm ở trước người ta, nhẹ giọng hỏi ta có ổn không? Ta kinh ngạc nâng mí mắt nhìn tới. Người trước mặt rất anh tuấn, sống mũi cao thẳng, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, người được nuôi dưỡng ở trong Kinh sẽ không giống như vậy, chỉ có nhân tài hằng năm đánh giặc ở biên quan mới có màu da thế này.
Đây hẳn là một vị Tướng quân. Bộ dáng trông có hơi quen thuộc, ta lại không nhớ nổi đã gặp qua người này ở đâu. Hắn nhìn ta cười cười, đưa tay đỡ ta đứng dậy. Sau khi đứng dậy, ta vội vàng kéo ra khoảng cách, nói lời cảm tạ rồi bước nhanh ra ngoài. Sau lưng tựa như vẫn có ánh mắt dõi theo khiến cho lòng người không thoải mái.
15.
Cuối cùng thì đứa bé của Hoàng Hậu nương nương cũng không giữ được. Lúc ta trở về đã trông thấy thái giám cung nhân quỳ đầy đất. Hoàng Hậu nương nương nằm trong lồng n.g.ự.c Hoàng Thượng khóc. Nàng không lên tiếng chỉ yên lặng rơi lệ như thế. Nhưng lại khiến cho người ta đau đớn bội phần so với tiếng khóc lóc kêu than. Sắc mặt Hoàng Thượng âm trầm đáng sợ, hẳn là giờ phút này cảm thấy vô cùng khó chịu. Không phải vì đứa bé còn chưa kịp ra đời, mà là vì sự việc ngày hôm nay khiến hắn bị Hoàng Hậu đẩy vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trừng trị Quý Phi nghĩa là tự chặt đứt cánh tay mình, nhưng nếu không trừng trị lại không có cách nào lấy lại công bằng cho Hoàng Hậu. Huống hồ, giữa hắn và Hoàng Hậu cũng chỉ còn chút tình cảm đáng thương này chống đỡ. Chẳng qua thời gian khiến Hoàng Thượng do dự không quá nhiều. Đệ đệ của Hoàng Hậu nương nương vừa mới khải hoàn hồi triều sau khi thắng trận. Cán cân của thắng lợi đã sớm nghiêng về phía Hoàng Hậu.
Hoàng Thượng ban cho Quý Phi dải lụa trắng. Ngược lại gia tộc của Quý Phi cũng không hề bất mãn, nữ nhi này đã bị phế thì lại đẩy một người tiến vào là được.
16.
Ngày ấy Quý Phi chet, ta hỏi Hoàng Hậu có muốn tới nhìn một chút hay không. Nàng mệt mỏi nâng rồi lại hạ mí mắt.
“Không có gì hay……”
Nhưng ta vẫn đi.
Ta mua chuộc được công công trông coi, mang theo dải lụa trắng đi vào tẩm cung của Quý Phi. Ta muốn tận mắt chứng kiến nàng ta chet mới có thể an tâm. Hoàng Thượng giành vinh dự cuối cùng cho Quý Phi, để cho nàng ta chet theo nghi lễ của Quý Phi. Trước kia Quý Phi hung hăng vênh váo kia mà. Giờ đây lại ngồi bệt trên nền đất, nàng ta thấy ta đi vào thì khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng.
“Sao mà ngươi lại tới đây rồi? Tiện nhân Thẩm An An kia kêu ngươi tới để nhìn trò cười của bổn cung sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/7.html.]
Ta rũ mắt nhìn nàng ta, đưa dải lụa trắng về phía trước.
“Ta tới đưa tiễn Quý Phi nương nương lên đường.”
Trương Quý Phi giống như nghe được chuyện khôi hài, nàng khinh thường nhìn ta. Vẫn là bộ dáng vênh váo hung hăng như trước.
“Hoàng Thượng đâu? Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng. Bổn cung bị oan uổng.”
“Nương nương, người đã không còn giá trị gì vời Hoàng Thượng nữa rồi.”
Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại, trong lòng lại khoái chí không thôi. Quý Phi như nghĩ đến điều gì, lại nhìn ta khinh thường.
“Ngươi vậy mà là một con ch.ó ngoan của Hoàng Hậu.”
Ta không để bụng những lời mà nàng ta nói.
“Nếu Quý Phi nương nương không tự mình làm, vậy hãy để thần thiếp đưa tiễn nương nương đoạn đường này đi.”
“Ngươi dám! Cha ta là Thủ phụ Nội các! Hoàng Thượng không thể nào đụng tới ta!”
“Người còn không biết hay sao? Muội muội của người đã tiến cung ngày hôm qua rồi.”
Quy Phi nghe vậy đột nhiên ngẩn người. Nàng bắt đầu cười ha hả.
“Thì ra là vậy… Hoá ra… là vậy, cha à, người thật tàn nhẫn.”
Trông thấy nàng ta như vậy cũng khiến tâm tình ta tốt lên rất nhiều.
“Nương nương, kiếp sau đừng yêu Hoàng Thượng nữa.”
Quý Phi cười rất lớn, cười đến nước mắt lem luốc đầy mặt.
“Yêu ư? sao có thể có tình yêu nơi Hậu cung? đích nữ thế gia tiến cung cũng không phải chỉ để nói chuyện yêu đương.”
“Ta đối với Hoàng Thượng chẳng qua chỉ là một thanh đao sắc bén, mà Hoàng Thượng đối với ta cũng chỉ là bàn đạp để củng cố gia tộc.”
“Chỉ có kẻ ngu xuẩn Thẩm An An kia mới tin tưởng vào loại tình yêu như thế này.”
Có vẻ như tâm tình của Quý Phi rất tốt, đã nói cùng ta rất nhiều chuyện. Ta càng nghe lại càng kinh hãi. Lần đầu tiên Hoàng Hậu nương mất con … thế nhưng cũng là Hoàng Thượng bày mưu tính kế. Hắn không muốn Hoàng Hậu có thể toàn vẹn sinh hạ hoàng tử, giúp thế lực của gia tộc nàng đã mạnh lại càng thêm bành trướng. Cuối cùng thì Quý Phi cũng nói đã mệt rồi. Nàng suy sụp ngồi trên nền đất, duối tay về phía ta.
“Đưa cho ta đi……”
Quý Phi nương nương trút bỏ cung phục dày nặng, trên mặt cũng là một vẻ bình thản. Nàng đáng giận nhưng cũng lại đáng thương. Từ đầu đến cuối đều chỉ sống vì gia tộc. Nhưng gia tộc lại vứt bỏ nàng mà không hề do dự. Nữ tử đẹp tựa như bông hoa hồng mặc một thân áo trắng, cứ như vậy mà rời đi.
Hy vọng trong kiếp sau nàng có thể sinh ra trong gia đình bình thường, sống một đời yên vui.
Nhưng Trương Quý Phi chỉ mới là khởi đầu.