MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:01:16
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Trong Kinh đã bắt đầu có tuyết rơi.
Trận tuyết lớn triền miên đã nhiều ngày, Hoàng cung vàng son lộng lẫy khắp nơi đều bị phủ một tầng trắng xoá. Ta ở Nam Chiêu chưa từng được thấy tuyết. Chuyện xảy ra trong những ngày qua dường như đã hoà tan cùng với tuyết trắng.
Sau khi tiến cung gặp qua Hoàng Thượng một lần, về sau không còn gặp lại hắn lần nào khác. Ở trong cung nửa năm, ta dần hiểu rất nhiều điều mà trước đây ta không rõ. Nếu có thể gặp lại mẹ, nhất định bà sẽ cười tủm tỉm vuốt đầu khen ta sao lại giỏi đến thế.
Ta rất nhớ mẹ.
Mạnh Kiều nói vài ngày trước Tết, trong cung sẽ cho phép người trong nhà tới thăm. Nàng vui sướng lấy ra đủ các loại quần áo ướm thử lên người. Ta biết cha mẹ ta không tới được. Nhưng vẫn rất vui vẻ giúp nàng lựa chọn quần áo thật lâu. Mẹ của Mạnh Kiều cùng a tỷ của nàng đều tới. Nàng vươn đầu trông ngóng về phía sau lưng hai người. Mạnh phu nhân thở dài nói cha nàng không tới. Mạnh Kiều nghe vậy thì chẹp chẹp miệng, vẻ mặt không để ý chút nào, nàng không muốn nhìn đến ông lão nóng tính kia đâu. Mạnh phu nhân chọc chọc đầu nàng, nói nàng chỉ giỏi mạnh miệng.
Mạnh phu nhân là người cực kì dịu dàng, bà túm tay ta nói rất nhiều lời quan tâm, dặn dò ta và Mạnh Kiều ở trong cung hãy giúp đỡ lẫn nhau, cũng có thể giúp đối phương ứng chiến. Qua một lát, tỷ tỷ của Mạnh Kiều âm thầm kéo nàng qua một bên rồi đưa cho nàng một cái bọc. Mạnh Kiều nhìn thấy thì hai mắt đều sáng rực. Các nàng vẫn ríu rít bên nhau cho tới khi cửa cung sắp đóng mới lưu luyến tách ra. Biểu cảm vui mừng trên gương mặt của mạnh Kiều trong chốc lát đã biến mất. Nàng nhìn ta, cười khổ.
“Mãn Mãn, có phải cha ta không cần ta nữa hay không.”
Các nương nương trong cung đều thích kêu ta là A Phúc, chỉ có Mạnh Kiều vẫn luôn kêu ta là Mãn Mãn. Nàng nói gọi như vậy thì nửa đời sau của ta nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Ta cẩn thận đánh giá Mạnh Kiều, không biết phải an ủi nàng như thế nào mới phải. Vì thế liền hỏi nàng, Mạnh a tỷ mang theo cái gì cho nàng thế. Mạnh Kiều nghe xong lập tức rạng rỡ, nàng vui vẻ mở bọc ra. Bên trong có rất nhiều thoại bản lưu hành một thời.
Hai người chúng ta vui mừng hớn hở mà xem.
Ngày hôm sau chỉ có thể đem theo hai quầng thâm mắt đi diện kiến Hoàng Hậu nương nương. Đức phi tỷ tỷ trông thấy chúng ta thì có hơi kinh ngạc.
“Đêm qua hai người các muội làm gì vậy?”
Ta nhớ tới một đoạn tình tiết có ghi trong thoại bản, vui vẻ kể lại cho nàng nghe. Đức phi nương nương không thích xem những câu chuyện tình ái xưa cũ giữa thư sinh và tiểu thư. Nàng thích thiên nhai hiệp khách, giang hồ tự do. Nếu như không bị đưa vào cung, nói không chừng nàng đã du sơn ngoạn thuỷ.
Hoàng Hậu nương nương vẫn còn bệnh, không có dấu hiệu hồi phục. Cuối cùng thì tính tình của nàng cũng bị bào mòn dưới cánh cửa cùng bức tường cung. Ngày thường nàng thích nhất là nghe ta nói về thoại bản. Hiện giờ nàng chỉ thích yên tĩnh ngồi ngây ngốc. Đức phi tỷ tỷ thở dài, nói ta không có việc gì thì ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nhiều hơn một chút.
“Thẩm tỷ tỷ nàng thích muội lắm đó.”
Ta gật gật đầu, ta cũng thích Hoàng Hậu nương nương.
7.
Ngày Tết hôm ấy, trong cung cũng không hề náo nhiệt.
Bởi vì trận tuyết lớn đã ròng rã bảy ngày. Tuy nói tuyết rơi là điềm báo lành cho một mùa bội thu, nhưng tuyết rơi quá nhiều thì chính là thiên tai. Hoàng Thượng bận rộn đến mấy ngày không tới Hậu cung, các nương nương trong cung cũng vui mừng vì được yên tĩnh. Chỉ có Quý phi nương nương cả ngày ầm ĩ, nàng ta không thoải mái cũng không muốn người khác được thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/4.html.]
So với Quý phi, mọi người đều thích Hoàng Hậu nương nương hơn rất nhiều. Nàng dùng bữa cùng với chúng ta, còn phân phó phòng bếp làm miến tuyến. Ta vừa ăn vừa khóc. Bên trong không có ớt cay, không có cả nấm nhỏ. Nhưng đây lại là miến tuyến ngon nhất mà từng ăn qua. Các nương nương thấy ta khóc thì tay chân đều luống cuống, một lòng an ủi ta. Hoàng Hậu nương nương cũng vươn tay sờ sờ đầu ta, ôm ta vào trong ngực. Cái ôm của nàng có hơi lạnh, hoặc là nói cả người nàng đều rất lạnh. Dường như chỉ không dùng sức, Hoàng Hậu nương nương sẽ tan tựa mây khói. Hoàng Hậu lau khô nước mắt cho ta, khẽ kéo một nụ cười rồi nói.
“Sinh nhật không thể khóc đâu đấy, phải cười một cái thì năm sau mới vui vẻ được.”
Vào cung lâu như vậy, ta cũng sắp lãng quên. Thế nhưng Hoàng Hậu nương nương lại nhớ rõ. Phải rồi, bát tự sinh thần của ta đều ở trong phủ Nội vụ, đương nhiên Hoàng Hậu nương nương có thể biết. Nhưng nàng lại nhớ rõ đến thế. Ngày ấy ta sinh ra cũng là lần đầu tiên Nam Chiêu có tuyết. Mặc dù ta chưa từng trông thấy nhưng là nghe qua lời nói cùng động tác hoa chân múa tay của cha. Ông ấy nói tiểu Mãn Phúc là một đứa bé may mắn, sẽ mang đến vận may cho những người xung quanh.
Cha lừa gạt người, con mang nhiều may mắn vậy hà cớ làm sao lại không thể mang đến vận may cho Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu nương nương tốt như vậy. Tại sao nàng cứ phải sống khổ sở đến thế này.
8.
Qua năm tới là Mạnh Kiều mười lăm rồi. Hoàng Thượng tựa như cuối cùng cũng nhớ đến nàng. Ngày ấy công công tới cửa, ta cùng Mạnh Kiều còn có Đức phi nương nương đang vây quanh Hoàng Hậu nương nương nói chuyện. Các nàng nói đến chuyện trong cung. Rõ ràng mới trôi qua vài năm lại như đã xa tận mấy đời. Đức phi nương nương nói đến vô cùng vui vẻ, nhổ vỏ hạt dưa đầy đất, vừa phỉ nhổ vừa mắng.
“Hoàng Đế chó má.”
Ta học theo, cũng mắng một câu. Hoàng Hậu nương nương khẽ cong cong khoé miệng nhợt nhạt, mặc cho chúng ta ồn ào tuỳ ý.
Khi hai chúng ta trở về, phát hiện đại thái giám bên người Hoàng Thượng đang chờ ở trước cửa. Quý công công trông thấy Mạnh Kiều thì liên tục nói chúc mừng. Chúng ta đã sống những ngày yên ổn lâu như vậy, lâu đến mức dường như đã quên mất chúng ta đang ở tại Hậu cung. Là nữ nhân của Hoàng Thượng. Sủng hạnh chúng ta chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vẻ mặt Mạnh Kiều vô cùng khinh thường.
"Nếu không phải vì tuyết rơi nhiều ngày khiến cho biên giới Đại Ý hỗn loạn, lại cần đến cha và huynh ta trấn áp thì liệu rằng ngài ấy có nhớ đến ta không?"
Rõ ràng tuổi của nàng không lớn nhưng lại sáng suốt hơn ta rất nhiều. Biết rằng ân sủng trong cung chẳng qua cũng chỉ là trao đổi lợi ích. Hoàng Thượng triệu kiến đẻ sủng hạnh nàng là để trấn an cha và huynh của nàng, khiến cho bọn họ ở nơi tiền tuyến xa xôi cũng có thể cảm tạ ân điển của Đế Vương như sóng cuộn biển trào. Cũng vì thế mà cam tâm tình nguyện bán mạng cho Hoàng gia. Ta không khỏi nhớ tới cha mẹ ta. Liệu sự tồn tại của ta có phải cũng khiến cho họ khó xử hay không.
Ta cùng Mạnh Kiều đi cầu xin Đức phi nương nương, xin nàng nghĩ cách giúp chúng ta. Chúng ta không dám làm phiền đến Hoàng Hậu nương nương, nàng đã quá khổ sở rồi.
Đức phi nương nương trìu mến sờ sờ lên đầu ta.
“Bé ngoan, đừng sợ, nhắm mắt một cái là sẽ qua thôi.”
Bộ dạng thật giống khuyên người đi vào chỗ chet. Kỳ thực, chúng ta đều hiểu rõ, đến người tôn quý như Hoàng Hậu nương cũng không thể can thiệp được loại chuyện như thế này. Thời điểm Mạnh Kiều bị nâng đi, ta ôm nàng khóc đến khó thở. Công công tới đón người muốn kéo ta ra lại không dám dùng sức nên chỉ có thể sốt ruột mà xoay vòng vòng xung quanh chúng ta. Cuối cùng vẫn là Mạnh Kiều bất đắc dĩ mà gõ nhẹ lên đầu ta.
“Ngậm miệng, ồn muốn chet.”
Ta ngoan ngoãn ngừng khóc. Chỉ là vẫn đáng thương nắm lấy tay áo của nàng. Mạnh Kiều dịu dàng dỗ dành ta, bảo ta hãy ngoan ngoãn, nàng sẽ trở về nhanh thôi.
Ta đã xem nhiều thoại bản như vậy, đã từng thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt nhưng lại chưa từng có cảm giác khó chịu như trong giây phút này.