Hoàng Thượng phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Giet……Giet…. Giet nàng ta……:
Tiểu thái giám mở to hai mắt nhìn ta, ta đối diện với hắn không hề khách khí. Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng không nói lời nào yên lặng lui ra ngoài. Hoàng Thượng trợn mắt giận dữ nhìn ta.
“Tiện nhân……”
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn nhổ ra một đám m.áu. Thân hình mềm oặt ngã xuống giường. Bộ dạng chật vật đến mức muốn cười.
Ta thực sự đã cười. Vừa cười vừa rơi lệ.
Vì thế, ta thuận thế ghé đầu lên người Hoàng Thượng, đau lòng khóc nức nở.
“Hoàng Thượng!”
Những người khác nghe thấy đều vội vã chạy tới, Phía dưới từng người từng người quỳ sụp xuống.
Hoàng thượng đã chet.
Rốt cuộc thì hắn cũng chet rồi…
Chet đột ngột không kịp trở tay, lại khiến cho lòng người vui sướng.
Đức Phi tỷ tỷ lôi kéo ta đi uống rượu, uống đến say khướt, cuối cùng chọc chọc lên đầu ta nói.
“A Phúc…… Thật là tốt……”
Đúng vậy! Thật là tốt.
Trong cung rối ren hỗn loạn, không ai quản chúng ta. Ta cùng Đức Phi ở trong cung thiêu đốt sách. Hiện tại ở trên phố đều lưu hành thoại bản một thời. Đốt một quyển lại thêm một quyển cho Mạnh Kiều. Ngọn lửa cuốn theo tro bụi, hun nhoè đôi mắt.
Ta chớp chớp mắt, đột nhiên khóc nấc lên. Ban đầu là nhỏ giọng mà khóc, về sau càng khóc càng lớn.
Ta rất nhớ nhà.
Rất nhớ Mạnh Kiều.
Rất rất nhớ Hoàng Hậu nương nương……
Đức Phi luống cuống tay chân an ủi ta. Cuối cùng hai chúng ta ôm nhau khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/10.html.]
22.
Về sau, tiểu thái giám kia có tới tìm ta một lần. Ta chẳng hề để ý, hỏi hắn muốn tố giác ta sao? Lúc này hắn lại quỳ xuống nói lời xin lỗi với ta. Ta lạnh nhạt hỏi hắn, mạng sống hắn nợ ta, dùng cái gì để trả?
Sau đó nghe có người nói hắn đã chet. Trái tim ta vẫn khẽ run lên. Ta lẳng lặng nhìn Hoàng thành tráng lệ huy hoàng. Rõ ràng mọi thứ đều đẹp đẽ đến như vậy, sao lại khiến toàn thân lạnh lẽo.
Lần đầu tiên ta có ý định chạy trốn……
Sau ba ngày Hoàng Thượng ra đi, Đại Hoàng tử bức vua thoái vị. Người này có hơi vụng về. Rõ ràng có thể quang minh chính đại cùng nhau tranh đoạt thế nhưng cứ phải làm loạn thần tặc tử mới được. Nhưng chuyện này cũng là cơ hội dành cho ta.
Ta chạy đi tìm Đức Phi nương nương, bảo nàng đi cùng ta. Nhưng nàng lại lắc đầu, nhìn công chúa Kiều Kiều trong lồng n.g.ự.c vô cùng trìu mến. Một người khi còn vướng bận sẽ không thể rời đi.
Cuộc đảo chính trong cung kéo dài không bao lâu. Nhị Hoàng Tử đã xử tử Đại Hoàng Tử một cách chính đáng. Thục Phi nương nương lần này có thể an tâm mà ăn chay niệm Phật được rồi. Nhị Hoàng Tử cũng tiêu diệt toàn bộ tay chân còn sót lại của Đại Hoàng Tử.
Ta thu dọn đồ đạc, thừa dịp mọi người hỗn loạn chạy trốn ra bên ngoài cung. Nhưng chạy chưa được mấy bước đã bị người ta tóm được. Làn da của người nọ hơi đen, hé miệng mở lời lại là một hàm răng trắng bóc. Hắn vừa nói vừa cười.
“Tiểu nha đầu, chuẩn bị đi đầu à?”
Tên này ta đã từng gặp ở trước cửa Ngự Thư Phòng. Trong lòng ta thầm nhủ một tiếng, không xong rồi. Còn chưa kịp chạy trốn đã bị hắn xách lên như xách gà, đặt trên đầu một con ngựa cao lớn. Ta hoảng sợ đến mức hô lên một tiếng, thao bản năng ôm chặt eo của hắn. Lỗ tai người nọ chợt đỏ bừng. Sau đó trầm giọng nói một câu, bảo ta giữ cho thật chắc.
Ngựa phi nước đại hướng về phía cửa cung.
Ngày ấy trong cung xảy ra biến loạn, trong Hoàng cung đã chet một vị Chiêu Nghi. Mà ở Nam Chiêu lại có thêm một công chúa.
Sau này ta mới biết được, hắn là Thẩm Tuỳ An. Là đệ đệ của Hoàng Hậu nương nương. Cũng là thuộc hạ của Nhị Hoàng Tử. Hoá ra Hoàng Hậu đã sớm tìm đường lui cho ta. Sau khi rời khỏi thành, Thẩm Tuỳ An thả ta xuống ngựa. Hắn vươn tay sờ sờ đầu ta, sau đó móc ra một cây hồ lô ngào đường.
“Đây, như đã hứa với nàng.”
“Tiểu nha đầu, quãng đường còn lại nàng phải tự mình đi rồi.”
Ta nhìn bóng dáng hắn rời đi, bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra. Thì ra Thẩm Tuỳ An chính là vị Tướng quân đã đưa ta đến Kinh thành. Vận mệnh quanh đi quẩn lại vẫn là gặp nhau. Đưa ta rời đi rồi lại một lần nữa đưa ta trở lại.
Ta hít hít mũi, túm c.h.ặ.t t.a.y nải. Bên trong có cuốn sách Mạnh Kiều đưa cho ta, còn có kẹo đậu phộng do chính tay Đức Phi nương nương làm. Còn có…… rượu nữ nhi hồng mà Hoàng Hậu đã ủ cho ta. Nàng nói, A Phúc, nếu có cơ hội, nhất định phải tìm một người mà muội thực lòng yêu thương, nam tử kia cũng yêu muội, hai người bên nhau một đời không chia cắt.
Ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Ánh mặt trời chói chang thế nhưng chiếu lên người thật ấm áp.
Hoàng Hậu nương nương, A Phúc sẽ làm được.
Người cũng phải… được như ý nguyện nhé.
(Xong Toàn Văn)