MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG - 1

Cập nhật lúc: 2025-02-06 06:59:40
Lượt xem: 90

1.

Năm ấy ta vừa sinh ra, Quốc sư nói ta phúc lớn mạng lớn, tư chất thông minh. Cha ta vung bút một cái ban cho ta cái tên Mãn Phúc.

Bởi vì chuyện này mà mẹ đã véo tai ông ấy mắng rất lâu, chê bai cái tên quá khó nghe.

Năm ấy ta năm tuổi, cha dạy ta nuôi cổ, trong một lần không cẩn thận ta làm ch.ết cổ vương ông ấy đã nuôi được mười năm. Cha ta tức giận đến mức phạt ta mỗi năm đều phải dập đầu dâng hương trước cổ vương thúc thúc.

Mẹ nói rằng A Phúc của chúng ta tuổi còn nhỏ, lớn lên thì sẽ tốt thôi. Cứ như vậy mà chờ đến khi ta mười hai tuổi. Ta còn không học được cách nuôi cổ, thế nhưng lại chờ được một vị thiếu niên lang mặc khôi giáp.

Hắn không phải người Nam Chiêu chúng ta.

Là sứ thần mà Đại Ý phái tới.

Mẹ nói, trước đó vài ngày chúng ta đã thua trận nên phải đưa một vị công chúa đi hoà thân. Mà Nam Chiêu chỉ có một mình ta là công chúa. Mẹ ôm ta khóc đến đau thắt tim gan. Cha vuốt đầu ta lặng im không nói. Ta rõ ràng ý thức được, ta phải rời xa cha mẹ.

Trước khi rời đi, mẹ vụng trộm đưa cho ta một cái hộp nhỏ, nàng nói bên trong chính là tình cổ. Chỉ cần hạ cổ này lên người Hoàng đế là ta có thể giúp ta có được mười năm ân sủng.

Mẹ vuốt đầu ta nói, A Phúc, mẹ chỉ có thể giúp con nhiêu đó mà thôi, phần còn lại phải xem số phận của con rồi.

Thời điểm ta rời đi cũng chỉ mang theo một cái bọc nhỏ. Tiểu tướng quân đến đón liếc nhìn ta, vô thức nhíu nhíu mày. Trên đường đi, hắn hỏi ta, tiểu nha đầu ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Ta thò đầu ra ngoài, sợ hãi đáp một câu mười hai.

Tiểu tướng quân vẫn nhăn mày.

Dọc đường đi này, ta đều rất yên tĩnh, tiểu Tướng quân so với ta còn yên tĩnh hơn nhiều. Chúng ta cứ không nói lời nào như vậy cho tới khi đến Hoàng thành.

Đô thành ở Đại Ý thực sự phồn hoa. Trên đường có rất nhiều thứ đồ chơi mới lạ mà ta chưa từng thấy ở Nam Chiêu. Nhưng mấy lần ta thò đầu ra đều bị tiểu Tướng quân ấn lui trở về. Hắn lạnh mặt yêu cầu ta ngoan ngoãn một chút.

Ta ngồi xổm về chỗ, yên lặng vẽ xoắn ốc nguyền rủa hắn sau này ăn miến tuyến* đều không có ớt cay.

Về sau ta mới biết, ở Đại Ý không có miến tuyến, cũng không có ớt cay.

Ta cũng vĩnh viễn không thể trở về nhà.

(*) [面线] (Miến tuyến): Miến tuyến là một loại mì muối rất mỏng được làm từ bột mì. Nó có nguồn gốc từ Phúc Kiến, Trung Quốc. Mì này khác với bún gạo và mì giấy bóng kính ở chỗ những loại mì này tương ứng được làm từ gạo và đậu xanh. Miến tuyến được nấu trong các lễ hội quan trọng, và được ăn ở Trung Quốc đại lục cũng như ở Campuchia, Đài Loan, Malaysia, Indonesia, Singapore, Việt Nam, Brunei, Thái Lan và Philippines. Miến tuyến biểu thị cuộc sống lâu dài trong văn hóa Trung Quốc, và như vậy là một món ăn truyền thống trong ngày sinh nhật.

2.

Khi từ biệt tiểu Tướng quân, ta ôm ống tay áo của hắn khóc thật lâu, nước mắt nước mũi đều cọ lên ống tay áo của hắn. Tuy rằng hắn là tên mặt lạnh vô lại, nhưng mỗi bữa đều sẽ cho ta ăn thịt. Vào Hoàng cung sẽ không có ai cho ta ăn thịt.

Công công tới đón người sốt ruột đến mức dậm chân. Mãi cho đến khi tiểu Tướng quân vuốt đầu ta, bảo đảm lần sau gặp mặt sẽ mang hồ lô ngào đường ở trên phố đến cho ta. Lúc ấy, ta mới lưu luyến rời đi cùng công công.

Thế nhưng tiểu Tướng quân hắn chính là một tên lừa đảo. Ta đợi rất lâu cũng không thấy hắn tới tìm ta.

Dọc theo đường đi, Triệu công công luôn nhìn ta mà thở ngắn than dài, mấy lần muốn nói lại thôi. Ta chớp mắt hỏi ông ấy làm sao vậy? Nhưng rồi ông ấy vẫn lặng thinh.

Ta chưa thấy mặt Hoàng đế của Đại Ý đã bị sắp xếp vào cung Vị Ương. Chung phòng với ta còn có một tiểu cô nương, bộ dạng khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Lúc nàng nhìn ta đều tấm tắc lấy làm lạ.

Tiểu cô nương gọi là Mạnh Kiều, là đích nữ nhà Mạnh Đại tướng quân. Cái tên Mạnh Kiều nhu thuận dịu dàng, tính tình lại lanh lẹ. Nàng đi vòng quanh người ta, không ngừng đánh giá.

“Mãn Mãn, bộ dạng của muội thoạt nhìn như mới mười tuổi.”

Sau đó lại mắng một câu, cẩu Hoàng đế thật là điên rồ. Âm thanh không lớn, nhưng ta vẫn nghe được. Ta có hơi kinh ngạc, thì ra nữ tử ở Đại Ý đều… kỳ lạ như vậy.

Mạnh Kiều đưa cho ta một vốc hạt dưa, hai người chúng ta cùng nhau ghé vào trên giường xem thoại bản. Nàng mang theo rất nhiều thoại bản, còn mang theo thật nhiều hạt dưa.

Mẹ của Mạnh Kiều nói rằng đương kim Bệ hạ là một tên háo sắc, Hoàng hậu lại là người có tình tình nóng nảy. Nhà nhà đều không muốn đưa nữ nhi vào cung, nhưng lại không thể không đưa vào.

Vốn dĩ phải là tỷ tỷ của Mạnh Kiều tiến cung nhưng nàng khóc lóc quá ầm ĩ nên Mạnh Kiều đã thay thế nàng ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/1.html.]

Ta hỏi Mạnh Kiều chẳng lẽ không sợ hãi hay sao? Mạnh Kiều nghe vậy cũng không quan tâm, nàng nói dù sao ở nhà cũng chịu cảnh bị cha mắng, không bằng tiến cung trốn tới một nơi thanh tịnh. Huống chi tuổi nàng còn nhỏ, lão Hoàng đế dù có phát điên cũng không đến mức xuống tay với nàng sớm như thế.

Lời này khiến cho ta thật vui vẻ. Rốt cuộc thì so với Mạnh Kiều, tuổi của ta còn nhỏ hơn. Nhưng mà cuối cùng thì vẫn là ta vui mừng quá mức.

Ngày hôm sau, lão Hoàng đế cho triệu kiến ta. Mạnh Kiều sốt ruột đến mức đi lại quanh phòng. Vừa đi vừa mắng lão Hoàng đế sắc đảm bao thiên, sắc dục huân tâm, sắc mê tâm khiếu*...

(*) [色胆包天]: Chỉ một người háo sắc, vô cùng dâm dục thèm khát sắc đẹp của người khác.

(*) [色欲熏心]: Bị t.ì.n.h d.ụ.c che mờ con tim.

(*) [色迷心窍]: B mê hoặc bởi sắc đẹp.

Ngày đó, Mạnh Kiều đã dùng hết những thành ngữ bốn chữ mà nàng có thể nghĩ ra cũng không thể ngăn cản được số phận khiến ta bị đưa đi. 

Trước khi đi, hai người chúng ta ôm nhau khóc lóc. Thế cho nên, thời điểm đến trước mặt Hoàng đế, mũi ta vẫn còn phập phồng bong bóng. Tiếng cười khẽ truyền đến phía trên đỉnh đầu.

“Tiểu công chúa của Nam Chiêu quốc?”

Hai mắt ta đẫm lệ ngẩng đầu nhìn. Lại đụng phải đôi mắt như cười như không. Người trước mắt cao ráo, diện mạo tuấn tú. Còn đẹp hơn cả thiếu niên lang đẹp nhất Nam Chiêu của chúng ta.

Ta nhất thời ngây người. Mạnh Kiều gạt người. Lão Hoàng đế không già chút nào. Lại còn rất đẹp. Hoàng đế duỗi tay chọc lên đầu ta: “Hoàn hồn lại đi, cô bé ngốc.”

Trong phút chốc mặt ta đỏ lên, cảm giác ánh nến trong phòng cũng đặc biệt nóng. Hoàng đế ngồi xuống đối diện, nhẹ giọng hỏi ta, có thích Hoàng cung hay không? Ta lắc đầu, lại gật gật đầu.

Dường như hắn bất đắc dĩ cười nhẹ. Sau đó, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta, dịu dàng nói, ngủ đi.

Ta nghe xong, ngay lập tức mặt mày nóng bừng bừng như thiêu đốt. Nhớ tới những gì viết trong thoại bản của Mạnh Kiều, trong lòng lập tức bồn chồn.

Hoàng đế thấy thế lại cười. Hắn không nhịn được lại vươn người đến chọc chọc đầu ta, đỡ trán nói.

“Trong cái đầu nhỏ này của ngươi đều là cái gì vậy? Tuổi còn nhỏ, làm sao không học cho tốt?”

Ta muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời. Hoàng đế cũng không điên rồ như lời Mạnh Kiều nói. Hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ ngồi qua một đêm, khi ánh mặt trời mới vừa ló dạng, Hoàng đế vừa ngáp vừa đi thượng triều. Làm Hoàng đế thật vất vả.

Khi ta trở về, hắn phong cho ta Tần vị. Mạnh Kiều lôi kéo ta khóc lóc, nói ta chịu khổ rồi.

Quả thực khổ sở, một đêm không ngủ.

Ta buồn ngủ gật gật đầu, muốn ngủ bù. Nhưng vừa mới dựa gần gối đầu, Mạnh Kiều đã hấp tấp chạy vào muốn lôi kéo ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Nàng nhìn bộ dạng ủ rũ héo úa của ta, lại nhịn không được nhéo nhéo mặt ta.

“Muội đó muội đó, lát nữ tới chỗ Hoàng hậu nương nương thì bớt lời một chút.”

Ta gật đầu như gà mổ thóc, bị Mạnh Kiều một đường lôi kéo đi đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương. Nơi này đã tụ họp rất nhiều phi tần. Đủ loại kiểu dáng mỹ nhân, nhìn đến hoa mắt. Dường như nàng cùng Mạnh Kiều có quen biết, hai người thân mật nói chuyện cùng nhau. Mỹ nhân tỷ tỷ theo phía sau lại ngạc nhiên nhìn ta.

“Đây là công chúa Nam Chiêu tới hoà thân sao?”

“Nhỏ thật đấy.”

Quả thực ta rất nhỏ, vóc dáng miễn cưỡng lắm cũng chỉ cao đến n.g.ự.c mỹ nhân tỷ tỷ. Nàng rũ mắt đánh giá ta như đang đánh giá đồ vật mới lạ. Ta thực sự không thích kiểu ánh mắt như thế này đâu.

Ta bẹt miệng, suýt chút nữa thì khóc. Lúc này mỹ nhân tỷ tỷ lấy một gói lụa từ trong cổ tay áo ra. Cười vô cùng tươi đẹp.

“Bé con, ăn kẹo đi.”

Ta lại vui vẻ trở lại. Cười đến hai mắt cong thành hình trăng non. Sau đó ta mới biết được, mỹ nhân tỷ tỷ là Nhị tiểu thư nhà Thừa tướng, gọi là Triệu Minh Châu. Quả thực là người đẹp như viên minh châu.

Trong phút chốc, Hoàng hậu nương nương đã tới, tiếng trò chuyện trong phòng lập tức nhỏ dần. Mọi người đều đồng loạt đứng lên hành lễ, ta cũng học theo. Có thể là do ta học theo không giống, Hoàng hậu nương nương liếc mắt một cái đã chú ý tới ta. Nàng ngẩng đầu chỉ chỉ ta.

“Đứa bé kia… Ngươi là người ở cung nào.”

 

Loading...