Tin tức lan nhanh như gió. Chỉ ba ngày kể từ khi Sở Dịch thoát chết, lời đồn “Tạ tiểu thư dùng huyết chú từ Bạch Nguyệt kiếm để cứu hấp hối” thổi bùng khắp kinh thành, lan về tận các trấn xa xôi.
Trong tửu lâu, truyền tai:
— Kiếm chỉ c.h.é.m giết, mà còn thể cứu mạng!
— Nếu nắm Bạch Nguyệt kiếm, thiên hạ còn gì ngăn nổi?
Tiếng đồn như mồi lửa rơi thùng dầu. Giang hồ vốn đầy sóng ngầm nay sôi sục. Những bang phái từng ẩn bóng nay rục rịch kéo về kinh thành. Cái tên Tạ Minh Nguyệt trở thành mục tiêu mới của cả tham vọng lẫn thù hận.
Trong Hầu phủ, khí nặng như chì.
Tạ Trọng Quân ném mạnh bức thư lên bàn, giọng tức giận:
— Vừa sáng nay, kẻ giang hồ ngang nhiên gửi chiến thư, đòi “giao kiếm để thiên hạ phân định”. Đây là coi Hầu phủ chúng là cái chợ ?!
Minh Nguyệt cầm thư, ánh mắt điềm tĩnh nhưng tim đập thình thịch. Chữ là của Vạn Độc Cốc — môn phái tàn độc trứ danh, từng gieo rắc cái c.h.ế.t khắp vùng Tây Nam.
— Bọn chúng sẽ dừng ở thư từ. — Sở Dịch , giọng lạnh tanh. Vết thương lành hẳn, song vẫn khoác áo đen, kiếm luôn kề bên. — Một khi tin đồn lan, chẳng mấy chốc các cao thủ khác cũng đến.
— Ta chọn cứu . — Minh Nguyệt thẳng , giọng khẽ nhưng kiên định. — Nghĩa là chấp nhận trả giá.
Quả nhiên, đêm đó kinh thành còn yên tĩnh.
Bóng lạ mặt xuất hiện dày đặc: kẻ áo vải bình thường, nhưng ánh mắt lóe sáng như thú săn; kẻ giả dạng thương nhân, nhưng tay chai sạn vì vũ khí. Quán trọ, tửu lâu, ngõ hẻm… cũng râm ran cái tên Bạch Nguyệt kiếm.
Có kẻ còn ngang nhiên treo bảng cổng thành: “Ai lấy kiếm, đó chủ thiên hạ!”
Dân chúng kinh hoàng, quan phủ bất lực. Giang hồ như bóng ma tràn , bao phủ lên kinh thành vốn loạn.
Đêm trăng, trong khu vườn phủ Tạ, Minh Nguyệt một luyện kiếm. Mỗi nhát kiếm vung lên, ánh bạc hắt mắt nàng, như soi rõ phận thể chối bỏ.
Sở Dịch xuất hiện lưng, giọng khàn khàn:
— Nàng đang ở vị trí nào ?
— Là con mồi. — Minh Nguyệt dừng , mồ hôi ướt tóc mai. — cũng thể là kẻ săn.
Hắn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
— Nếu ngày đó nàng dùng kiếm cứu , lẽ giờ nàng vẫn bình yên.
— Không. — Minh Nguyệt lắc đầu. — Bình yên đó chỉ là ảo ảnh. Sớm muộn cũng đối diện vận mệnh .
Sở Dịch im lặng. Trong lòng trào dâng cảm giác áy náy khâm phục. Hắn nàng chỉ gánh họa cho Tạ gia, mà còn vì cứu mà tự buộc chặt vòng xoáy m.á.u .
Ba ngày , lời đồn thành thật. Đêm khuya, Hầu phủ tập kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-nguyet-dao/chuong-18-bong-ma-giang-ho.html.]
Hàng chục hắc y nhân tràn qua tường, mang theo ám khí sáng loáng. Chúng hét, , chỉ g.i.ế.c chóc.
Tiếng thép chạm , tiếng kêu đau đớn vang khắp phủ. Máu tươi vấy đỏ sân gạch.
Minh Nguyệt lao , Bạch Nguyệt kiếm trong tay lóe sáng. Nàng múa bảy thức kiếm, từng nhát nhanh như ánh trăng xé mây. Ba tên hắc y ngã gục, m.á.u phun thành cột.
càng giết, nàng càng thấy vô vọng. Bởi hắc y nhân nối tiếp ùa , như sóng biển dứt.
Sở Dịch xông tới, kiếm pháp tàn khốc, m.á.u b.ắ.n tung tóe. Hắn che lưng nàng, gầm lên:
— Đi trong! Họ chỉ kiếm!
— Không! — Minh Nguyệt đáp, mắt đỏ hoe. — Nếu giao kiếm, Tạ gia sẽ mãi nghiền nát!
Hai liều c.h.ế.t chống trả. Sau trận chiến dài, xác địch ngổn ngang, nhưng phủ Tạ cũng m.á.u loang khắp nơi. Tiểu Trúc run rẩy cầm đèn, đôi tay dính máu, nấc:
— Tiểu thư… còn bao nhiêu đêm nữa như ?
Minh Nguyệt siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt sáng rực trong tuyệt vọng.
Ngày hôm , triều đình họp gấp. Nhiều đại thần gay gắt:
— Tin đồn về Bạch Nguyệt kiếm khiến giang hồ loạn. Nếu xử lý, kinh thành sẽ thành biển máu!
— Phải bắt Tạ tiểu thư, giao kiếm cho triều đình giữ!
Những lời như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng tim Minh Nguyệt. Bao ánh mắt nghi hoặc, tham lam đổ dồn về nàng.
Hoàng thượng mệt mỏi, ho khan liên tục, chỉ im lặng. Người thể chống nội loạn gánh sóng giang hồ.
Minh Nguyệt quỳ xuống giữa điện, giọng trong vắt:
— Thần nữ xin lấy m.á.u chứng, thề để Bạch Nguyệt kiếm rơi tay kẻ mưu phản. nếu triều đình coi là họa, hãy c.h.é.m đầu ngay tại đây.
Bá quan chấn động. Một nữ tử mảnh mai, m.á.u vẫn còn loang vết băng, mà dám dõng dạc trăm quan.
Sở Dịch bước , chắn nàng, ánh mắt lạnh buốt:
— Ai dám chạm đến nàng, bước qua xác .
@thichancommem
Không khí điện như đóng băng. Hoàng thượng nhắm mắt, cuối cùng phất tay:
— Lui cả . Việc … để bàn tiếp.
Khi trở về, Minh Nguyệt lặng trăng. Bạch Nguyệt kiếm đặt ngang gối, ánh sáng phản chiếu đôi mắt đầy quyết tâm.
Nàng thì thầm:
— Giang hồ kiếm. Triều đình cũng kiếm. chỉ khi kiếm còn trong tay , mới ai thể lạm dụng nó.
Gió đêm thổi qua, đưa tiếng vọng xa xăm của giang hồ: tiếng sáo lạ, tiếng ngựa phi dồn dập. Bóng ma giang hồ thực sự bao trùm lên kinh thành, và Minh Nguyệt : từ nay, nàng còn là một tiểu thư Tạ gia nữa. Nàng trở thành tâm điểm của một cuộc săn đuổi từng .