Me And Thee - Cảnh báo chú ý #37

Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:49:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là thứ hai Peach bước hành lang dài .

Cậu im lặng quan sát xung quanh, chú ý đến những bức tường trắng tinh tươm và sàn đá cẩm thạch bóng loáng ánh sáng dịu dàng. Hai bên hành lang là các phòng họp và cửa văn phòng, cách một , và cuối hành lang là một cánh cửa gỗ lớn, uy nghi cảm giác chào đón.

Peach mở cửa và bước một căn phòng diện tích . Bên là bàn lễ tân, bên trái là một khu vực ghế nhỏ, với máy pha cà phê và vài món ăn nhẹ. Ở bức tường phía xa là một cánh cửa khác dẫn văn phòng CEO.

Lần đến đây, dừng chân ngay cánh cửa .

Lần , Peach mỉm lịch sự với Mok, để cảm ơn trong thầm lặng, hít một thật sâu khi bước qua. Căn phòng phía trong rộng lớn và toát lên vẻ uy nghiêm nhưng thanh lịch. Thảm đen trải sàn êm ái, giảm tiếng bước chân khi Peach tiến . Nội thất thiên về các tông màu tối: đen và đỏ thẫm, tỏa quyền lực và sự tinh tế. Ở giữa là một chiếc bàn lớn, phía đối diện là bộ sofa bọc da cao cấp sắp xếp cẩn thận để đón tiếp khách.

Ngài Thee đang một trong những chiếc sofa . Ngay khi nhận thấy Peach bước , lập tức dậy, ánh mắt khói xám dõi theo . Có một thoáng lo lắng lóe lên trong đôi mắt , như thể sợ Peach sẽ và bỏ chạy.

Peach tiến từng bước chậm rãi, đôi chân lúng túng khi nhận thấy điều gì đó lạ bàn sofa: ba ly whisky. Cậu nhíu mày, bối rối.

“Anh khách ? Nếu , thể .”

“Không! khách. dọn hết lịch trống .” Anh thốt , giọng hoảng hốt, gần như sợ hãi.

“Vậy tại thêm mấy ly nữa?”

“Không cho ai khác. cho .” Anh ngập ngừng, vẻ tự tin thường ngày giảm khi cố giải thích. “ nghĩ thể hắt rượu để xả stress. Và đó thì chúng vẫn còn ly khác để uống.”

Khuôn mặt Peach giãn , cảm giác xong điều thật phi lý đến mức nhức đầu. Nhìn Thee căng ngực, sẵn như một hùng chuẩn té nước, Peach đành giơ tay đầu hàng.

sẽ hắt nước , Thee. Nhà sẽ bừa bộn mất.”

“Thảm trải sàn mà. Nếu hắt, nước sẽ ngấm t.h.ả.m thôi. Không bừa bộn .” Thee giải thích một cách quá nghiêm túc.

Peach hiểu nổi tại ai đó cần một lời giải thích kiểu .

đó chính là bừa bộn mà! Thảm sẽ khó mà giặt sạch! Ít nhất cũng nghĩ cho nhân viên dọn dẹp chứ.”

“Nước để vết. Nếu , sẽ hẳn cả tấm thảm. Vấn đề xong.” Anh trả lời bình thản, như thể đang về việc mua một gói kẹo. “ sẽ lo phần còn .”

Peach mở miệng, định phản bác, nhưng cuối cùng khép , bối rối. Cậu cảm thấy đầu nhức nhói vì sự phi lý của cuộc trò chuyện. Cuối cùng, đổi chiến thuật.

hắt nước ,” dứt khoát.

Anh gật đầu như thể cuối cùng cũng hiểu. Peach thở dài nhẹ nhõm, xuống cạnh sofa. Dù gần đây tránh gặp mặt trực tiếp, Peach vẫn thường trả lời tin nhắn của . Họ vẫn giữ liên lạc. giờ đây, khi đối diện, bầu khí giữa họ kỳ lạ, nặng nề, khó tả.

Peach đàn ông bên cạnh. Chân mày cau , gương mặt căng thẳng nghiêm trọng, như đang lo nghĩ về một cuộc khủng hoảng lớn tại công ty. Cậu lặng lẽ quan sát, cố ghép các mảnh tình huống. Bình thường, Thee trông tự tin và kiểm soát, giờ lộ rõ dấu hiệu mệt mỏi: quầng thâm mắt, thái dương căng cứng, thậm chí râu ria lún phún cạo lâu ngày.

Ngay cả đôi mắt khói xám sắc bén thường ngày cũng trở nên mờ, ánh sáng tắt dần vì mệt mỏi. Anh trông kiệt sức y như vẻ ngoài của .

“Ngài Thee, dạo công việc bận rộn quá hả?” Peach hỏi, giọng nhẹ nhàng, vô thức chạm hóp của . “Có vẻ gầy một chút .”

Thee lặng trong chốc lát, ánh mắt dán chặt bàn tay Peach đang đặt lên má . Peach ngay lập tức nhận gì và rụt tay , lắp bắp xin . Thee nhanh hơn. Anh đặt lòng bàn tay lên tay Peach, giữ nó nhẹ nhàng — đủ để ngăn Peach rút . Không buông tay, Thee nghiêng sự chạm , để má sần sùi, rậm ria chạm lòng bàn tay ấm áp của Peach.

“Cảm ơn vì lo lắng cho ,” Thee thì thầm, giọng thấp và mệt mỏi.

Anh nhắm mắt , trong khoảnh khắc trông mong manh, gần như yếu đuối. “Dạo nhiều chuyện trong đầu.”

“Công việc của chắc áp lực lắm. Xin nếu chậm tiến độ dự án Mùa đông vì chuyện của .”

“Không hề, dự án đó chẳng khiến bận tâm chút nào,” Thee trả lời nhẹ nhàng, giọng trấn an. Anh nghiêng đầu và đặt một nụ hôn nhẹ lên bàn tay Peach, khiến hình trong kinh ngạc.

“Điều khiến phát điên là khi biến mất như . Xin hãy, nếu chuyện gì khó chịu, hãy với . Đừng biến mất mà một lời nữa, chứ?”

Nhiệt độ lan tỏa gương mặt Peach, cháy đỏ đến tận tai. Cậu lắp bắp, đảo mắt trái trong hoảng loạn, đáp thế nào. Thế nhưng, vì lý do nào đó, Peach rút tay . Sự ấm áp trong cái chạm của Thee, cái nắm tay dịu dàng, mang đến cảm giác lạ thường, khiến Peach thể phá vỡ kết nối .

Thee mới là rút , dù miễn cưỡng. Anh buông tay Peach một khoảnh khắc, nhưng ngay lập tức nắm .

Một nữa, ngón tay nhẹ nhàng lướt mu bàn tay Peach, cử chỉ dịu dàng, gần như vô thức. “Xin nếu sợ,” Thee thừa nhận, giọng nhuốm chút tội .

Ánh mắt hạ xuống, như ngượng ngùng. “ tức giận. Chỉ nghĩ đến chuyện thương là thể kiểm soát cảm xúc. Nếu thương thêm, té ngã đó, hoặc cú đ.á.n.h đó rơi sai chỗ với lực quá mạnh… thể thương nặng hoặc tệ hơn, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng chịu nổi.”

Anh ngập ngừng một lát, ánh mắt xám khói dõi theo Peach. thẳng, dừng ở khóe môi . Vết sẹo lành từ lâu, nhưng ký ức về ngày hôm đó dường như vẫn khắc sâu trong tâm trí Thee. Nhẹ nhàng, ngón tay thô ráp của chạm khóe miệng Peach, như xóa thứ chỉ riêng còn thấy.

xin ,” Thee thì thầm, giọng trầm và trang nghiêm. “ hối hận về những gì với tên diễn viên đó. Nếu chọn , vẫn sẽ như .”

Lần , Peach thở dài, cố gắng định nhịp tim loạn nhịp. Lần sợ, nỗi sợ như . Thay đó là một sự ấm áp lạ thường lan tỏa khắp , run lên, gần như đáng sợ hơn cả sợ hãi.

Mình sợ… nhưng nếu là Thee, lẽ cũng .

trách . hiểu. Anh là một ông trùm mafia. Những chuyện như đối với là tự nhiên.” Peach nhẹ nhàng, môi khẽ nhếch, nụ do dự nhưng ấm áp. Cậu tiếp tục, “Nếu gì, thì đáng lẽ cảm ơn . Nếu , lẽ thương mà chẳng thể phản kháng gì.”

Trong thế giới hỗn độn , dù cố gắng thế nào, vẫn những chuyện thể đổi.

vẫn khiến khó chịu,” Thee lầm bầm, giọng hạ thấp. Khuôn mặt ánh lên chút tội , bộ dạng uy quyền thường thấy biến mất .

Lần , Peach siết tay Thee nhẹ hơn, một cái nắm lời nhưng trấn an.

“Trước hết,” Peach thừa nhận, giọng bình tĩnh hơn, “ nghĩ chuyện quá mức. ngờ nó xa đến mức nhập viện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-and-thee/canh-bao-chu-y-37.html.]

“Cậu cũng nhập viện mà,” Thee chợt nhíu mày, giọng nghiêm nghị như trách mắng.

khi Peach kịp trả lời, Thee lắc đầu, chặn ngay cuộc trò chuyện.

“Bỏ qua . Đừng chuyện nữa. Chỉ cảm thấy tệ hơn thôi.”

Peach im lặng gật đầu, bỏ qua chủ đề như Thee . Ánh mắt rơi đôi tay vẫn nắm chặt , dấu hiệu nào cho thấy Thee ý buông .

Peach cần hỏi. Nếu , sự nghi ngờ sẽ cứ ăn mòn từ bên trong.

“Ngài Thee, còn thích Aran ?”

“Không, bao giờ thích Aran. Trước đây chỉ là d.ụ.c vọng. từng một chút tình cảm thật sự nào với mẫu đó,” Thee trả lời dứt khoát, giọng chắc chắn hơn hẳn so với trò chuyện .

mời Aran lên giường .”

chỉ đang giận dỗi. ghét những lợi dụng cảm xúc của cho mục đích riêng.” Thee nhíu mày, nhận lời thể hiểu lầm và nhanh chóng giải thích, “ tình cảm gì với . Tất cả đều là tưởng tượng của . dọn sạch tin đồn. Chúng sẽ bao giờ xuất hiện nữa.”

Nụ nhẹ môi Peach nở rộng hơn, đến mức cúi đầu che . Lạ , Thee khẳng định dứt khoát, lòng thấy ấm áp một cách khó hiểu.

Cậu chẳng thèm đo lường trái tim của tên trùm mafia bây giờ nặng đến mức nào.

cứ tưởng thích Aran,” lắp bắp, thử dò thử phản ứng.

thích em.”

Lời thú nhận thẳng thừng khiến giật , và đầu bật lên để gặp ánh mắt Thee. Đôi mắt xám khói mà ngưỡng mộ từ gặp đầu tiên bây giờ thẳng , kiên định và mãnh liệt. Chúng mang một sự nghiêm túc trái tim loạn nhịp. Môi Thee mím như chuẩn , bàn tay to run khi nắm lấy tay . Người đàn ông vốn cai trị bằng nắm đ.ấ.m sắt, biểu tượng của tự tin và kiêu hãnh, giờ mặt với lớp phòng vệ bóc trần, dồn dập tâm hồn như cầu xin nhận cảm xúc của .

từng quan tâm đến ai,” Thee bắt đầu, giọng thấp nhưng dứt khoát.

“Không ai ngoài gia đình . Những khác đều chẳng quan trọng. Cho đến ngày gặp em.” Cô cúi đầu và hôn nhẹ lên mu bàn tay của Peach, ánh mắt sắc bén nhưng cầu khẩn. “Em là duy nhất quan trọng. Người duy nhất mà thực sự cảm nhận điều gì đó. Không em, chẳng còn ai khác.”

Cậu c.h.ế.t lặng, miệng há hốc, lời như nghẹn nơi cổ họng. Một làn đỏ lan khắp gò má, khiến mắt cay xè như thể sắp . Khi thấy tai Thee cũng đỏ bừng, sự hổ của bản càng tăng lên.

Chuyện xảy là gì? Cậu thấy gì ?

Cậu im như robot hết pin. Thee, rõ ràng cũng hồi hộp, tiến gần cho đến khi cằm tựa lên vai . Cuối cùng, điều đó kéo khỏi trạng thái sửng sốt. Cậu giật , nhưng trọng lượng vai và bàn tay nắm chặt vẫn giữ tại chỗ.

,” lắp bắp, giọng run rẩy. Ánh mắt Thee ngọt ngào nhưng khoan nhượng, khiến càng lo lắng. Tay vụng về di chuyển, như để cho đúng. “ từng hẹn hò với ai. Chưa từng thích ai cả.”

em đẩy . Em cố chạy trốn.” Thee trả lời nhẹ nhàng, di chuyển để cùng ghế sofa, cơ thể to lớn nhưng từng chút một tiến gần. Anh chạm hẳn , nhưng cách Thee nghiêng khiến choáng ngợp, như nuốt chửng .

Mình để thoát khỏi tình huống ?

Cậu gào thầm trong lòng, hét to nhưng quá mệt, chỉ thể cứng đờ. Môi ép chặt, hai má đỏ bừng đến mức lo rằng thể sốt thật.

ghét , chứ?” Cậu lầm bầm, đầu hết cỡ.

Sao Thee đến gần thế? Không công bằng! Dù đẩy , nhưng vẫn hổ đến mức chịu nổi!

“Vậy nếu em ghét , tức là thích ?”

“Logic gì thế !” Cậu đáp ngay, bực bội trào dâng. Cậu phắt sang Thee, chỉ để đông cứng nữa. Mặt họ quá gần, mũi gần như chạm . Cậu thể cảm nhận ấm từ Thee, từng thở hòa gian giữa họ.

Thee giữ ánh mắt một lúc lâu từ từ lùi . Bước lùi cẩn trọng, chủ động nhưng vẫn thoáng chút do dự.

Dường như đang tự nhủ buông , nhắc nhở bản rằng thời điểm thích hợp. Dù chỉ là một nụ hôn, sẵn sàng chờ đến ngày những lời . Nghe rằng sẵn sàng.

Với , dù chỉ một nụ hôn với cũng quý giá đến mức trân trọng mãi mãi.

“Peach,” nhẹ nhàng, giọng định dù cảm xúc vẫn hỗn loạn.

“Nếu em tình cảm với , thì… chúng nên thử hẹn hò.”

Nhiếp ảnh gia trẻ nhích , nhường chỗ cho đúng chỗ. Bàn tay to vẫn giữ tay nhỏ, nhưng chạm nhẹ nhàng mà kiên định. Ánh mắt nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Cậu chớp mắt bối rối, hiểu cuộc trò chuyện đến đây. Thấy sự bối rối của , Thee thẳng lưng và tiếp, giọng quyết đoán: “ công việc bận rộn, nhưng hứa sẽ chăm sóc em. Em , gì, chỉ cần , sẽ lo hết. thể đưa em ăn ở Nhật. Em mới thử hai trong các ‘Nhà hàng thử khi c.h.ế.t’, đúng ? sẽ đưa em tám nơi còn , vấn đề gì. Nếu ai dám động em, sẽ xử lý. sẽ là đồng minh mạnh nhất của em, thắc mắc gì. Và nếu em việc, sẽ bao giờ ngăn cản. nếu một ngày em chỉ nghỉ ngơi, em thể . sẽ lo hết thứ cho em.”

Nghe đến đây, chịu nổi nữa. Nâng tay lên, hiệu với Thee như ‘đủ ’, khi sự hổ trong đầu bắt đầu tan, nhường chỗ cho tiếng nở rộ. Hai má vẫn còn đỏ rực.

“Cái gì đây? Anh đang bán ? Quá mức đấy.”

Nụ Thee nở rộng, mắt sáng rực niềm vui. Chỉ cần thấy , n.g.ự.c Thee tràn đầy ấm áp. Anh đưa tay cầm bàn tay Peach, nâng lên môi và hôn nhẹ từng khớp ngón tay, tôn kính. Ánh mắt dữ dội vẫn rời khuôn mặt dù chỉ một giây.

còn kể phần quan trọng nhất,” Thee nhẹ nhàng, giọng giờ mềm mại. “Nếu em cùng , sẽ là gia đình của em. thề sẽ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ gia đình chúng suốt đời.”

Cậu c.h.ế.t lặng, đôi mắt to tròn Thee. Lời chạm sâu đến tận tâm can. Chậm rãi, một giọt nước mắt lăn xuống má, tự do mà kêu gọi, trong khi môi nở nụ tươi nhất từ đến nay.

“Khuyến mại hạn ?”

Cậu nhẹ nhàng lau giọt nước mắt, cử chỉ tinh tế như sợ vỡ thứ gì quý giá. Nụ càng rộng, hòa cùng ánh mắt ấm áp.

“Đến thở cuối cùng của .”

Loading...