MÃN MÃN THANH LIÊN - 9

Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:28:40
Lượt xem: 3,386

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Khi Hiệp Nhi được hai tuổi, Kinh thành truyền đến tin tức: Tứ cô nương gả thấp cho Hoài Nghĩa hầu ở Tất Châu. Từ Tất Châu đến Khoảnh Châu chẳng qua chỉ mất năm ngày đi đường. Nhớ lại câu nói đầy ẩn ý của Trần ma ma trước lúc rời đi, ta và Tứ cô nương quả thật còn có dịp gặp lại...

Chẳng lẽ từ khi ấy, Khổng thị đã bắt đầu bàn hôn sự với phủ Hoài Nghĩa hầu rồi sao? Hoài Nghĩa hầu chẳng qua chỉ là một vị công hầu sa sút, trong mắt Khổng thị cũng chẳng khác gì sa cơ thất thế..

Ta ngồi trong phòng suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận xem lại thư phụ thân gửi tới. Khổng thị vẫn là Khổng thị năm nào, rực rỡ như hoa, quyền thế như ánh mặt trời ban trưa. Nhưng nếu cứ tiếp tục quyền nghiêng triều chính thế này, phía trên Tướng vị chẳng còn gì ngoài ngôi cửu ngũ nữa rồi.

Ôn Hoằng Hiền chẳng nhạy cảm như ta, không biết nghe lời gièm pha từ đâu, cứ tưởng Khổng thị đã đến ngày tàn, tối đó liền sa sầm mặt với ta.

Ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Ngoài Tứ cô nương ra, Khổng thị có ai khác chịu liên luỵ không?”

Vẫn chưa.

Tướng gia vẫn là Tể tướng, con cháu dưới gối đều là rồng trong loài người.

“Nghe nói ngày Tứ cô nương xuất giá, Thiên tử đích thân điều Kim Ngô vệ hộ tống cả đường ra bến cảng, khắp thiên hạ còn ai có vinh sủng như vậy?”

Hắn chợt bừng tỉnh: “Là vi phu nôn nóng, theo ý phu nhân, Ôn thị ta nên làm gì mới phải?”

Ta đề nghị: “Nếu là gả thấp thì không nên quá mức phô trương. Theo tiêu chuẩn hằng năm Ôn thị biếu Khổng phủ, cứ tăng gấp đôi là được. Còn lại... chờ ta gặp được Tứ cô nương rồi sẽ định đoạt sau.”

Ba năm không gặp, Tứ cô nương phong hoa vẫn rực rỡ, khí thế ngút trời như thế, khiến cho Hoài Nghĩa hầu trông chẳng khác gì kẻ tuỳ tùng bên cạnh.

Trước mặt bao người, ta hành đại lễ, miệng xưng nô tỳ.

Trần ma ma đích thân đỡ ta dậy, ngẩng đầu đã thấy ý cười trong mắt Tứ cô nương.

“Được rồi, đều là chủ mẫu cả rồi, đừng động một chút là lại quỳ, mau ngồi đi.”

“Trong mắt chủ tử, nô tỳ vĩnh viễn là nô tỳ.”

Lời này vừa để tỏ lòng trung thành cũng là để nhắc nhở Hoài Nghĩa hầu rằng dẫu là gả thấp nhưng nữ nhi Khổng gia cũng không thể bị coi thường..

Sau một hồi hàn huyên, Hoài Nghĩa hầu lấy cớ rời đi. Ta lại bước lên quỳ gối, lấy hộp gấm trong tay áo ra.

“Đây là toàn bộ sản nghiệp của Ôn thị tại Tất Châu, xem như nô tỳ góp thêm vào của hồi môn cho chủ tử.”

Hằng năm Ôn thị biếu tặng cho Khổng thị, chưa chắc đã lọt được vào tay nàng. Nhưng phần này là ta trao tận tay, là thực sự của nàng rồi. Nàng nở nụ cười từ chối, ta ba lần quỳ lạy khẩn cầu, cuối cùng nàng mới để Trần ma ma nhận lấy.

“Ngươi làm rất tốt, không hổ là người bước ra từ Tướng phủ.”

Ta cúi đầu nói dám nhận, nàng nghiền ngẫm nói: “Có gì mà không dám, nếu nữ nhân đều dùng mưu trí thì nam nhân chưa chắc đã chống đỡ nổi.”

Nàng quả thật rất thông tuệ, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của ta. Ta ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đời dám nhìn thẳng vào nàng.

“Xin chủ tử trợ giúp ta một tay.”

Là nha hoàn thân cận của nàng, nếu không phải Đại công tử gả ta đi thì cũng chưa chắc nàng đã chịu thả. So với việc dựa vào nam tử sáng nắng chiều mưa, chi bằng nhân dịp này, lần nữa bán mạng cho Tứ cô nương.

Gả nữ nhi không thể ngồi, nếu sau này Khổng thị thật sự có điều chẳng lành… Với trí tuệ của nàng, nếu trợ giúp ta một tay cũng là nàng đang giúp chính mình.

Nàng nhìn ta hồi lâu, trong mắt hiện lên tia tán thưởng.

“Không hổ là người do ta dạy dỗ, có can đảm có mưu lược.”

14.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-man-thanh-lien/9.html.]

 

Trở về nhà họ Ôn, đã là nửa tháng sau.

Ta dỗ dành Ôn Hoằng Hiền giao sản nghiệp ở Tất Châu cho Tứ cô nương. Tứ cô nương vốn rộng lượng, lập tức giao cho ta quản lý một  hiệu buôn ở ven Kinh thành. Sản nghiệp nhà họ Ôn dù có lớn hơn nữa cũng không vươn tay được tới tận kinh thành.

Ôn Hoằng Hiền vui mừng thấy rõ, có được thương hiệu này, hắn liền có thể mượn danh thâm nhập thương lộ Kinh thành. Ta không chút nghi ngờ, đem hiệu buôn giao vào tay hắn, vui vẻ nói:

“Phu quân tiếp quản hiệu buôn rồi, lần tới hãy cùng thiếp đến bái kiến cô nương, mọi người quen biết nhau, về sau cũng coi như người một nhà.”

Hắn không lên tiếng, trầm ngâm một lát:

“Nam nhân bên ngoài sao tiện gặp mặt khuê nữ? Hiệu buôn này vốn là tặng nàng, chi bằng mượn danh nàng mà vận hành.”

Ta do dự: “Nhưng nếu lần tới cô nương hỏi đến, thiếp thân dốt đặc cán mai chẳng hiểu chút nào, chẳng phải sẽ bại lộ sao?”

Việc ta ba lần quỳ gối thỉnh cầu khi gặp Tứ cô nương, hắn sớm đã hay biết. Nếu đi cùng ta, một thân nam nhi cao lớn như hắn chẳng lẽ cũng phải quỳ lạy theo ta?

Chốc lát, hắn bỗng bật cười khẽ:

“Việc này có gì khó? Nhà họ Ôn ta ở Khoảnh châu cũng có không ít hiệu buôn, ta nhường lại cho nàng hai cái để luyện tay, như vậy chẳng phải nàng đã hiểu rõ hơn rồi sao?”

“Như vậy có ổn không?”

“Có gì mà không ổn, có vi phu ở đây, nàng cứ việc thử sức một phen đi.”

Hắn nói nhẹ như không, chẳng qua vì chắc chắn rằng ta chẳng hiểu buôn bán là gì. Không thử làm sao biết được? Nếu thử đúng thì bước thêm một bậc. Thử sai, ta vẫn là chủ mẫu.

Hắn hăm hở muốn đến Kinh thành khai khẩn bờ cõi, không bao lâu nữa sẽ lên đường. Chuyến đi này lâu thì nửa năm, ngắn cũng mất ba tháng. Ta để Triệu di nương đi theo, để lúc nào cũng có thể báo tin về cho ta.

Hai hiệu buôn mà Ôn Hoằng Hiền để lại cho ta, một là xưởng nhuộm, một là xưởng thêu, chẳng qua chỉ là phần dư thừa trong sản nghiệp nhà họ Ôn nhưng lại hợp ý ta.

Ta đội mũ có mạng che mặt, mấy hôm liền đều tới xưởng nhuộm. Chưởng quầy tưởng ta không hiểu gì, chỉ vào một xấp vải bị nhuộm loang lổ, ngữ khí đắc ý:

“Thỉnh phu nhân xem, xấp vải màu xanh biếc này chính là dùng kỹ thuật nhuộm thời thượng nhất hiện nay.”

Ta nở nụ cười lạnh dưới mạng che mặt:

“Ồ? Nếu không phải chưởng quầy nhắc nhở, ta còn chẳng biết ngâm chàm sơ sài thế này lại là thứ kỹ thuật thời thượng.”

Sắc mặt chưởng quầy khó coi:

“Chủ nhân quanh năm nuôi dưỡng con nhỏ trong khuê phòng, đương nhiên không rành nhuộm vải.”

 

Loading...