MÃN MÃN THANH LIÊN - 8
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:28:07
Lượt xem: 3,383
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn thân nàng run lên, kế đó dập đầu: “Nô tỳ không người nương tựa, nhờ phu nhân thương xót mới sống được đến nay. Nếu phu nhân không cho nô tỳ báo ân, nô tỳ thà đập đầu c.h.ế.t quách cho xong.”
Rất tốt.
Ta đứng dậy, khẽ đỡ nàng một cái:
“Ta chỉ hỏi vài câu thôi, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì, nhìn xem, trán đã trầy cả rồi.”
Cảnh tượng này tựa hồ đã từng quen thuộc, chỉ khác là người lau m.á.u lần này lại là ta.
“Ngươi thông minh như vậy, cứ ở bên ta làm nha hoàn chẳng phải uổng phí sao? Theo ta thấy, chi bằng nâng ngươi làm lương thiếp thì tốt hơn.”
Nàng vẫn cúi đầu, không dám phản đối: “Mạng của nô tỳ là của phu nhân, tất cả đều nghe theo sắp xếp của phu nhân.”
Ta gật đầu, rất hài lòng vì nàng biết điều.
Đêm hôm đó, khi Ôn Hoằng Hiền tới, ta chủ động nhắc việc nâng Hoàn Nhi làm lương thiếp. Hắn quả nhiên vui vẻ, chối từ mấy câu rồi liền thuận theo.
Trước thời điểm Nhuỵ di nương sinh một tháng, ta đã mời bà đỡ giỏi nhất Khoảnh Châu đến ở trong phủ. Còn lấy cả dược liệu quý trong của hồi môn ra để phòng trường hợp khẩn cấp. Giữa đêm hè, tiếng ve kêu rả rích, tiếng kêu gào đau đớn của Nhuỵ di nương xé toạc màn đêm. Ta vừa đến ngoài phòng sinh thì bị Ôn phu nhân chặn lại.
“Trong đó m.á.u tanh nặng, coi chừng xung hại tới thai nhi trong bụng con.”
Ta khước từ vài câu, vẫn định vào xem.
Bà nói: “Đứa bé trong bụng con mới là đích tử chính thống của nhà họ Ôn, còn lại đều không quan trọng, hiểu chưa?”
Lời đã nói tới đó, ta cũng không cố chấp nữa, buông vài lời khách sáo rồi rời đi.
Nhuỵ di nương sinh khó, sản đạo nhỏ hẹp, cố thế nào cũng không ra được. Lúc gần ngất đi còn bị ép uống sâm để gắng thêm lần nữa. Lần sinh này kéo dài suốt hai ngày, mãi đến tảng sáng ngày thứ ba mới sinh hạ được một bé gái trắng trẻo mập mạp. Chỉ đáng tiếc cho Nhuỵ di nương, tuy giữ được nửa cái mạng nhưng vì sản đạo rách toạc như miệng thú, từ đó về sau không thể hầu hạ chuuyện chăn gối nữa.
Vì ta vẫn đang mang thai nên Ôn phu nhân đem đứa bé về nuôi bên mình, còn đặt nhũ danh là Phúc nhi. Nhuỵ di nương thất sủng, Ôn Hoằng Hiền cũng chẳng buồn ngó tới, mỗi ngày sau khi xử lý công việc xong đều ghé phòng ta ngồi một lát rồi sang chỗ Hoàn di nương ôn nhu.
Vương Đại phu bắt mạch nói thai lần này tám chín phần là nam. Không phải chắc chắn mười phần, ta cũng không vội tuyên bố.
Tháng tư, tiết trời ấm áp, ta thuận lợi sinh hạ một bé trai. Ôn phu nhân rất vui mừng, khen ta là đại công thần của nhà họ Ôn. Ta yếu ớt cười cười, trong lòng chỉ mong đứa trẻ này được bình an trưởng thành. Cũng để ta bớt chịu vài lần sinh nở khổ sở..
Khi con tròn trăm ngày, thư hồi đáp từ nhà họ Khổng cũng tới, đại công tử đích thân ban tên Hiệp. Hiệp nghĩa là trợ giúp. Ôn Hoằng Hiền lập tức mở từ đường, đưa Hiệp Nhi nhập vào tông phổ, danh chính ngôn thuận trở thành đích trưởng tôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-man-thanh-lien/8.html.]
Lúc ấy thư của Tứ cô nương cũng vừa tới. Suốt một năm nay, tháng nào ta cũng viết thư thỉnh an, chưa từng nhận được hồi âm. Giờ đây mở thư ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Lúc đọc thư này mong ngươi mạnh khoẻ, chúc mừng hỉ sự.
Ta cẩn thận cất thư đi, Trần ma ma hành lễ:
“Phu nhân đã đứng vững ở Ôn phủ, lão nô cũng nên quay về bẩm báo rồi.”
Ta đưa ba ngàn lượng bạc, lại đích thân thu xếp việc hồi kinh cho bà, còn tiễn đến tận bến tàu. Lúc chia tay, ta định hành lễ với bà nhưng bà không nhận.
“Giờ ngài đã là chủ tử, đâu cần hành lễ với lão nô.”
Ta cố chấp: “Ma ma là bậc trưởng bối trong phủ, Thanh Liên không dám vô lễ. Phiền ma ma về nói với Tứ cô nương, nói rằng…”
Ta có chút nghẹn ngào: “Nói rằng… nô tỳ rất nhớ nàng, xin nàng hãy tự chăm sóc mình thật tốt.”
Trần ma ma khẽ gật đầu, ánh mắt sâu xa: “Cô nương yên tâm, sau này tất sẽ có ngày gặp lại.”
Giọng bà quả quyết khiến ta không khỏi sinh nghi, nhưng khi muốn hỏi thêm thì bà đã xoay người lên thuyền.
12.
Sau khi Trần ma ma rời đi, người có thể dùng bên cạnh ta lại ít thêm một người. Ngoài Tử Phù, ta lại đề bạt thêm mấy nha hoàn, có người là con nhà trong phủ, cũng có người mua từ bên ngoài về.
Trong hơn một năm qua, mượn danh chấn chỉnh nội vụ, ta đã nhổ bỏ gần như sạch sẽ tai mắt của Nhị phòng. Những vị trí quản sự trọng yếu ở các nơi cũng bị ta âm thầm thay bằng người của mình. Hiện nay, ta đã nắm trong tay bảy tám phần hậu viện nhà họ Ôn,
Sau đó, ta lại đề bạt Triệu di nương.
Dung mạo của nàng dịu dàng, thoạt nhìn không đến mức kinh diễm nhưng nhìn lâu lại khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ta không phải thánh nhân, đương nhiên chẳng vui vẻ gì khi phu quân mình liên tiếp nạp thiếp. Thế nên, bất luận là Hoàn Nhi hay Triệu di nương, đều là người ta cần phải lôi kéo về phía mình.
Ta ngầm mời trang nương giỏi nhất ở Khoảnh Châu đến, dạy nàng vẽ mày liễu, điểm trang kiểu hoa đào. Lại sai thợ thêu may lại y phục theo dáng người nàng, khí chất nàng dịu dàng, màu sen nhạt vốn hợp với vẻ thanh tĩnh ấy. Khó sửa nhất là tính tình nhút nhát ăn sâu trong cốt tủy nàng.
Ta sai Tử Phù mỗi ngày bớt chút thời gian dạy nàng nghi lễ rồi bắt nàng cao giọng tụng “Nữ giới” trong vườn, đến khi giọng không còn run rẩy nữa mới thôi. Ta đối đãi với nàng thật tâm, ăn mặc dùng đồ đều theo quy cách quý thiếp, xưng hô với nàng như tỷ muội.
Tính nàng nhút nhát, từng bị Chu di nương lôi kéo, lại không được Ôn Hoằng Hiền sủng ái. Nay được ta nâng đỡ, nàng cảm kích vô cùng, một lòng một dạ hướng về ta.
Nửa năm sau, khi Triệu di nương mặc một bộ váy lụa trắng ngà, lễ độ không kiêu không nịnh hành lễ với Ôn Hoằng Hiền, ngay cả hắn cũng sững người trong chốc lát.
“Đây là… Triệu thị?”
Ta gật đầu, giản lược qua đôi ba câu nói về nỗ lực nửa năm qua của nàng.
“Hiện nay nhà họ Ôn ta giao thương khắp các châu phủ, nữ quyến trong hậu viện cũng nên có chút thể diện. Về sau khi phu quân mang theo ra ngoài, cũng không đến nỗi thua kém người ta.”
Hắn nắm tay ta, cảm thán: “Có thê tử như nàng, vi phu còn cầu chi hơn nữa.”