MÃN MÃN THANH LIÊN - 7
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:27:36
Lượt xem: 3,334
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10.
Rời xa sự huyên náo nơi Nhuỵ Hương Các, bên tai lập tức trở nên yên tĩnh. Ta tựa trong vòng tay chòng chành của Ôn Hoằng Hiền, khép mắt lại. Trước khi nhắm mắt, còn nghe thấy thanh âm hắn hơi khàn khàn:
“Liên Nhi, con của chúng ta, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lần nữa mở mắt, sắc trời đã ngả tối. Ôn Hoằng Hiền gục bên giường, hai tay siết chặt lấy tay trái ta.
Tử Phù thấy ta tỉnh, mừng đến phát khóc: “A di đà Phật, phu nhân tỉnh rồi!”
Ta hỏi: “Giờ là canh mấy?”
“Giờ đã đến giờ Dậu. Phu nhân cứ yên tâm, thai nhi trong bụng vẫn ổn. Tiểu trù phòng đang hầm tổ yến huyết, nô tỳ lập tức mang tới.”
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn ta và Ôn Hoằng Hiền. Hắn nắm lấy tay ta, trong mắt vằn đầy tơ máu.
“Liên Nhi, ta vậy mà không hề hay biết, nàng đã vì nhà họ Ôn mà hy sinh nhiều như vậy.”
Ta khẽ cười yếu ớt: “Đã bước chân vào cửa Ôn gia, đương nhiên nên vì Ôn gia mà tính toán. Phu quân cứ yên lòng, những việc nhỏ nhặt này, Khổng thị một chữ cũng không hay biết.”
Nếu ngay cả mấy việc cỏn con này ta còn không xử lý nổi, chẳng phải làm mất mặt Tướng phủ sao? Lại còn dám mở miệng nhờ Tứ cô nương làm chủ?
Hắn rõ ràng nhẹ nhõm hẳn, ngón tay cái vuốt nhẹ mu bàn tay ta.
“Nhị thẩm và Nhị di nương đều đã bị cấm túc, xử trí ra sao, hoàn toàn tùy nàng định đoạt.”
Ta khẽ lắc đầu.
“Thiếp thân nhập phủ mới ba tháng đã gây ra không ít chuyện thị phi. Nhị di nương dù sao cũng đang có thai, còn Nhị thái thái lại là trưởng bối…”
Ta ngừng một chút, cuối cùng thở dài trong do dự.
“Nếu phu quân thật lòng thương xót thiếp thân thì cứ để bọn họ an phận ở trong phòng, chép kinh cầu phúc đi.”
Ta hơi mang giọng ghen tuông nói: “Nhị di nương học quy củ vẫn còn kém, đúng lúc để Trần ma ma dạy dỗ lại.”
Nếu không trừng phạt, dễ dàng tha thứ thì quá mức giả tạo. Việc ta làm vừa tỏ rõ lập trường lại khiến họ không dám sinh chuyện trong lúc ta dưỡng thai.
“Được, mọi việc nghe theo nàng.”
Gần đây, Ôn Hoằng Hiền đối với ta có thể nói là yêu thương đến tận xương tủy.
Phụ thân gửi thư đến, nói nhà họ Ôn lấy cớ thêm áo thu, đã kính tặng tám nghìn lượng. Còn phần sính lễ mà ta từng dùng để bù đắp khoản thiếu hụt, hắn cũng nghĩ trăm phương ngàn kế, bỏ ra số bạc lớn để mua lại cho ta đồ mới.
Lúc Tử Phù đang xoa bóp chân cho ta, bỗng tò mò hỏi: “Đã có lão gia làm chỗ dựa, vì sao phu nhân không nhân cơ hội này…”
Ta liếc mắt nhìn nàng. Cái tính linh hoạt thì có nhưng mưu lược thì chẳng có bao nhiêu. Nếu không phải lúc ta xuất giá đã cố xin từ tay Tứ cô nương thì loại tính tình này sớm đã không ở lại được bên chủ tử.
Nàng đâu biết, nếu Ôn Hoằng Hiền thật tâm muốn làm chủ cho ta thì những người kia sao dám công khai mưu hại ta như thế? Còn cả vị Ôn phu nhân suốt ngày ăn chay niệm Phật kia, nếu thật sự là người mềm yếu thì làm sao có thể giữ quyền quản gia trong tay?
Muốn bám vào Khổng thị nhưng lại chướng mắt xuất thân tỳ nữ của ta. Nếu hắn thật lòng muốn vì ta làm chủ thì đã nên xử trí hai người kia ngay khi ta tỉnh lại rồi. Hà tất phải chờ ta tỉnh mới giả bộ hỏi han?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-man-thanh-lien/7.html.]
May mà ta biết rõ hắn sẽ không làm vậy nên mới giả vờ hôn mê để giữ lại đường lui.
“Nếu thật như lời nàng nói, không tính đến việc bên nhà mẹ đẻ của Nhị phòng có dễ dàng buông tha hay không thì hiện nay nhà họ Ôn vốn đã ít con cháu, qua một phen náo loạn thế này, chẳng phải càng khiến kẻ ngoài dòm ngó đại nghiệp của nhà họ Ôn sao?”
Tử Phù giận dữ nói: “Vậy thì nên phân nhà, mắt không thấy tâm không phiền!”
“Nếu thật sự phân nhà, Đại phòng lại cam lòng nhìn Nhị phòng mang đi toàn bộ công việc kinh doanh dược liệu sao?”
Tử Phù vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không ra cách gì, lại hỏi:
“Thế còn Nhuỵ di nương kia thì sao? Một tiện thiếp mà dám dùng thủ đoạn hèn hạ hại chủ mẫu, chẳng lẽ không thể cho nàng ta một bài học sao?”
Ánh mắt ta tối đi.
Ai nói ta chưa dạy dỗ nàng ta?
Bài học mà ta dành cho nàng, vẫn còn ở phía sau kia kìa.
11.
Trần ma ma ở cạnh Nhuỵ di nương mấy tháng nay, ngoài việc dạy quy củ ra còn chăm sóc nàng ta rất chu đáo. Ôn phu nhân đều nhìn thấy trong mắt, mỗi lần ta đến thỉnh an đều không ngớt lời khen ngợi, ngay cả Ôn Hoằng Hiền cũng nói ta có phong thái của một chủ mẫu. Ta chu môi làm nũng trách móc:
“Trần ma ma trước kia là nhũ mẫu của Quý Phi nương nương, nếu không phải vì thấy nàng vất vả khi mang thai, thiếp thân nào nỡ để ma ma đi.”
Ôn Hoằng Hiền rất hưởng thụ cảm giác nữ nhân vì hắn mà ganh đua tranh giành, liền bật cười ôm ta vào lòng.
“Được được được, Liên Nhi của chúng ta rộng lượng nhất.”
Hiện trong hậu viện chỉ còn lại một Nhuỵ di nương không được sủng ái, Ôn Hoằng Hiền dần sinh buồn chán, ánh mắt nhìn Hoàn nhi cũng càng thêm nóng bỏng. Hoàn Nhi là ta mua từ bên ngoài về. Nàng có dung mạo tú lệ, mặc mộ thân đồ trắng, quỳ trên phố bán mình để chôn cha. Ta cho nàng trăm lượng làm phí an táng, thu nhận nàng làm nha hoàn quét dọn.
Mỗi lần Ôn Hoằng Hiền đến phòng ta, ta thường sai Hoàn Nhi dâng trà.
Nàng rủ mắt ngoan ngoãn, đoạn cổ trắng nõn lộ ra luôn khiến ánh mắt hắn không rời nổi. Hôm ấy Hoàn Nhi đến, ta nghiêng mình tựa lên giường, mân mê móng tay điểm chu sa bằng lá vàng.
Nàng cúi đầu, mặc cho ánh mắt ta thản nhiên lướt qua người nàng. Một lúc lâu, ta hờ hững hỏi: “Ngươi cũng đến tuổi rồi, về sau có tính toán gì không?”
Nàng chẳng cần nghĩ, lập tức quỳ xuống: “Mạng của nô tỳ là do phu nhân ban cho, chỉ mong được ở bên phu nhân để báo ân.”
Ta bật cười: “Nói gì vậy, có ai lại thích làm nha hoàn mãi đâu.”