MÃN MÃN THANH LIÊN - 5
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:26:39
Lượt xem: 3,461
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
07.
"Nhà họ Chu thật giỏi quá." Ta bật cười lạnh.
"Người đâu, mời lão gia và Đại thái thái đến đây, ta muốn hỏi xem quy củ của Ôn phủ là thế nào, tội mưu hại chủ mẫu nên xử tội ra sao?"
Sắc mặt Chu di nương lập tức biến đổi, hiển nhiên không ngờ ta lại dám không cần danh tiếng, trực tiếp lật chuyện lên đầu chủ tử. Chốc lát, nàng ta bắt đầu giãy giụa, định lao đầu vào cột.
"Ta cũng muốn xem cái tội bức c.h.ế.t quý thiếp, ngươi có gánh nổi hay không."
Ta ngồi vững trên ghế chủ vị, ngay cả mày cũng không nhíu lấy một cái.
"Ngăn nàng ta lại. Nếu như đổ m.á.u thì các ngươi lấy mạng ra đền."
Đám ma ma trong phòng lập tức xông lên, ba chân bốn cẳng đè nàng ta xuống.
"Chu di nương phát điên rồi, mang nhốt vào phòng chứa củi, đợi lão gia về rồi xử lý."
Chu di nương bị mấy ma ma bịt miệng, lôi đi. Không lâu sau, quản sự bên cạnh Ôn phu nhân đến, nói rằng phu nhân căn dặn để ta tự lo liệu mọi chuyện. Ta mệt mỏi rã rời, phất tay bảo Tử Phù tiễn khách.
Ôn Hoằng Hiền vừa về, trước tiên lại đến chỗ Nhụy di nương, ân cần hỏi han một hồi rồi mới đến phòng ta. Đối diện với ta, hắn vẫn dịu giọng nhỏ nhẹ như thể chẳng hề hay biết chuyện xảy ra hôm nay. Ta phối hợp cùng hắn diễn một màn phu thê tình thâm, để mặc hắn tự tay tháo trâm vòng cho ta.
Trong ánh sáng mờ của gương đồng, ngọn nến lay động, hắn cúi sát từ phía sau: "Phu nhân sắc xuân như sớm mai, đẹp tuyệt trần."
Trong phòng chỉ có hai người, ta khẽ cong môi, đầu ngón tay vân vê khăn tay.
"Dù có đẹp cũng chẳng sánh bằng tiểu kiều nương hé nụ kia của chàng."
Hắn bật cười khẽ, lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai ta.
"Phu nhân là chính thê ta rước về bằng kiệu lớn tám người khiêng, trong đó bỏ bao công sức, há lại có thể so sánh cùng tiện thiếp của Phong Nguyệt Lâu?"
"Nhụy Nhị tính tình đơn thuần lại ngây thơ đáng yêu, phu nhân rộng lòng đại lượng, cần gì chấp nhặt với nàng."
Ta cụp mắt, giấu đi nụ cười lạnh trong đáy mắt. Rõ là lời có ý khen chê xen lẫn nhưng kỳ thực vẫn là đang bao che cho Nhụy di nương. Hắn câu nào câu nấy đều nghĩ cho Nhụy di nương, còn Chu di nương thì lại chẳng nhắc đến nửa lời.
Ta hừ nhẹ: "Nàng ấy mang thai, ta đương nhiên sẽ bảo vệ. Nhưng Chu thị hôm nay vô lễ, ta đã xử phạt nàng, chẳng hay lão gia cảm thấy ta quá tay chăng?"
"Chu thị hành động hỗn láo, đưa nàng đến thôn trang dưỡng bệnh đi, cũng đỡ khiến nàng ta làm phiền lòng nàng."
Ta nhìn vào gương đồng, đôi mắt hắn ôn nhu như nước, bỗng cảm thấy nực cười khó diễn tả. Nam nhân này rõ ràng thiên vị đến trắng trợn, lại còn làm ra vẻ thâm tình đến mức này. Thật khiến người ta buồn nôn.
Chu di nương bị nhốt trong phòng củi mới ba ngày đã như biến thành người khác. Trâm vòng lộn xộn, sắc mặt tiều tụy, áo bào đỏ đã lấm lem bẩn thỉu. Ta đứng ngược ánh sáng, nhìn nàng từ bóng tối ngẩng đầu.
"Chu thị, đã biết tội chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-man-thanh-lien/5.html.]
Nàng nhìn ta, bất chợt cười khẽ: "Ta có tội gì chứ?"
"Trước khi ngươi đến, người lão gia coi trọng nhất là ta, cả phủ trên dưới ai chẳng kính trọng ta, quy phục ta?"
"Đêm trước khi các ngươi thành thân, lão gia ôm ta suốt cả đêm. Hắn nói, nếu không vì ngươi thì vị trí chủ mẫu đã là của ta."
"Hắn nói hắn có nỗi khổ riêng, phủ Tể tướng quyền thế, hắn không dám trái. Người trong Kinh thành đều xảo trá, chỉ mong ngươi vào phủ rồi sẽ có người g.i.ế.c c.h.ế.t cái nhuệ khí kia của ngươi.”
Ta lạnh nhạt cất lời: "Lão gia thương ngươi bệnh nặng, đã ra lệnh cho ngươi ra ngoài thôn trang tĩnh dưỡng."
Trước khi rời đi, nàng đột nhiên nói: "Tội lớn nhất của ta là quá tin lời hắn nói."
Ban đầu ta còn không hiểu, Chu di nương là quý thiếp, tại sao Ôn Hoằng Hiền không giữ lại để kiềm chế ta. Cho đến khi nàng vừa ra đến thôn trang thì tin tức truyền đến: nhà họ Chu buôn lậu muối tư, cả tộc bị lưu đày.
Gả con gái không được ngồi*, tất là vì Ôn Hoằng Hiền sớm đã biết chuyện, cố tình sắp xếp để rũ sạch quan hệ. Đúng là thương nhân, một mũi tên trúng hai đích, chưa từng làm cuộc mua bán lỗ vốn.
Ngay giờ phút này, ta bỗng cảm thấy chán ghét Ôn Hoằng Hiền vô cùng. Ngày Nhị phòng làm nhục ta, hắn nói có việc trong nội viện, hắn không tiện nhúng tay. Ba tiểu thiếp lần lượt đến trễ, cũng là do lời hắn bóng gió, muốn hạ uy phong của ta.
Một mặt hao tâm tốn sức bám lấy nhà họ Khổng, một mặt lại muốn đè ép ta xuống.
Giỏi cho Ôn đại thiếu gia, quả là mưu tính thấu đáo.
8.
Bụng của Nhuỵ di nương đã trở thành chuyện quan trọng bậc nhất trong Ôn phủ. Bất kể thứ gì tốt trong phủ đều phải ưu tiên cho nàng ta trước. Không biết là kẻ nào đã rêu rao ra tin đồn, nói của hồi môn ta mang đến toàn là kỳ trân dị bảo, quý hiếm đến mức có tiền cũng không mua nổi.
Mỹ Kiều Nương liền vừa khóc vừa làm loạn, đòi mở rương hồi môn của ta, chọn một vật trân quý để an thần cho thai nhi trong bụng. Lúc Ôn Hoằng Hiền đến phòng ta, đúng lúc đại phu cũng đến bắt mạch an thai. Ta nhìn ra được hắn muốn nói lại thôi, bộ dáng có phần khó xử.
Của hồi môn vốn là vật sở hữu riêng tư của nữ tử, huống chi lại do chính Tướng phủ ban tặng, hắn nào dám tự tiện mở ra dùng. Ta mỉm cười, đưa cây ngọc như ý đang cầm trong tay cho hắn.
“Cây ngọc như ý này là Tứ cô nương ban cho ta trước khi xuất giá, được cao tăng trụ trì chùa Hộ Quốc khai quang, nói là để an thai cho đứa nhỏ trong bụng ta.”
“Nay Nhuỵ di nương ngọc nở từ Lam Điền, có thể coi là đại công thần của nhà họ Ôn, để nàng dùng thì chẳng gì thích hợp bằng.”
Hắn như trút được gánh nặng, đón lấy ngọc như ý: “Phu nhân quả thật hiền hậu.”