MÃN MÃN THANH LIÊN - 4
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:26:11
Lượt xem: 3,675
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymGeQzV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhị phu nhân nói rất phải, chỉ là loại vải này do Quý phi trong cung biết tin ta xuất giá, đích thân ban thưởng, là cống phẩm từ Xiêm La. Ta thấy hoa văn thú vị nên mượn hoa hiến Phật, dâng lên mỗi người chút ít.”
“Nếu ngài không thích, ta đổi quà khác cũng được, đều là người nhà cả, sẽ chẳng ai đem chuyện này ra ngoài nói đâu. Nếu để Quý phi biết được, khó tránh khỏi bị trách tội."
Ta vừa nhắc đến Quý phi, nụ cười kiêu ngạo trên mặt Nhị phòng liền cứng đờ. Một lát sau, bà ta che miệng ho khẽ, ngồi lại ngay ngắn:
“Ta thấy chất liệu này rất tốt nhưng màu sắc rực rỡ quá, không hợp với ta lắm, chắc hợp với các cô nương trẻ tuổi hơn.”
Ta cười đáp: “Là đồ tặng cho ngài, cắt may thế nào, tùy ý ngài định đoạt.”
Mẹ chồng ta rất hài lòng với sự khéo léo của ta, trước mặt mọi người, bà tháo chuỗi tràng hạt Phật bằng ngọc xanh lục trên tay đeo sang cổ tay ta.
“Quả là đứa trẻ ngoan, bảo sao Hiền Nhi lại quyết tâm cưới cho bằng được. Ta cũng đã già rồi, sau này việc nhà phải nhờ con gánh vác nhiều hơn.”
Đây là đang trao quyền quản gia cho ta sao? Ta nhìn sang Ôn Hoằng Hiền, thấy trong mắt hắn đầy vẻ tán thưởng. Xem ra, đây là chuyện đã bàn bạc sẵn từ trước.
Nhà họ Ôn dùng bữa theo lệ riêng, mỗi người một phần, chỉ có mùng một và ngày rằm mới cùng ăn chung bữa trưa, như vậy cũng khá tiện. Dùng cơm trưa xong, Ôn Hoằng Hiền dặn dò vài câu rồi rời đi lo công việc. Mẹ chồng nhân hậu, sau bữa trưa đã cho người đưa tới lệnh bài quản gia.
Có lệnh bài trong tay, ta mới danh chính ngôn thuận tiếp quản việc trong nội viện. Lúc Tử Phù đang chải tóc giúp ta, ta tiện miệng hỏi:
“Ba vị di nương đã tới chưa?”
Trước ta, Ôn Hoằng Hiền từng có ba thị thiếp. Một là Quý thiếp Chu Di nương xuất thân thương hộ. Hai là Triệu Di nương Triệu được mẹ chồng đưa tới làm ấm giường. Ba là Nhuỵ Di nương xuất thân kĩ nữ phong trần được Ôn Hoằng Hiền tự mình nạp vào phủ.
Tử Phù ấp úng, ta liền hiểu ngay ba người kia cố tình chậm trễ không đến. Ta nâng tay: “Hôm nay kẻ mắt sắc một chút, cảm giác có khí thế.”
Đã không muốn nhận sự mềm mỏng của ta, vậy thì để họ biết người từ Khổng phủ bước ra, giỏi nhất chính là: Giết gà dọa khỉ.
06.
Trà đã được dâng thêm quá hai tuần, ba vị di nương mới chầm chậm bước vào. Chưa thấy người đã ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc. Dẫn đầu là Chu di nương, thân mặc áo gấm hồng đào, mỗi bên trái phải kèm theo một mỹ nhân. Ba người qua loa hành lễ cúi mình, ta chưa lên tiếng mà Chu di nương đã thản nhiên ngồi xuống ghế phía bên dưới.
“Bình thường ta trò chuyện đôi câu, quên mất canh giờ, mong đại phu nhân chớ trách.”
Lời này chẳng qua là thị uy, nói rằng dù có buồn chán đến tán gẫu nhảm nhí, cũng chẳng buồn đến bái kiến ta? Ta cụp mắt khẩy nhẹ nắp chén trà, âm thanh của chén sứ Thanh Hoa va vào nhau vang vọng khắp tiền sảnh. Trần ma ma lập tức nghiêm giọng quát:
“Vô lễ! Thỉnh an chậm trễ đã là lỗi, thấy chủ mẫu còn không hành đại lễ, ngày thường ở trong Ôn phủ đều vô phép vô tắc thế sao!”
Chu di nương vuốt tóc mai, ánh mắt khẽ liếc qua:
“Một kẻ nô tỳ vừa thoát khỏi thân phận nô tịch cũng xứng để chúng ta hành lễ hay sao?”
Chiếc áo gấm nàng ta mặc đường tinh tế đến từng kim mũi chỉ, thoạt nhìn chẳng khác gì hỉ phục, hẳn là từ lâu đã tự xem mình như chủ mẫu rồi. Ta đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ vân vê chiếc khăn gấm trong tay, đưa mắt nhìn sang hai người còn lại.
“Còn các ngươi thì sao?”
Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-man-thanh-lien/4.html.]
Triệu di nương thân mình khẽ run lên, vội vàng đứng dậy nhưng bị ánh mắt đe doạ của Chu di nương ép ngược trở lại, đành đứng sững tại chỗ, lắp bắp:
“Thiếp... thiếp thỉnh an đại phu nhân...”
Ta khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Nhuỵ di nương. Quả thực nàng ta xinh đẹp, eo như liễu mềm, ánh mắt chuyển động đều mang theo vài phần phong tình. Nhận ra ánh nhìn của ta, nàng lười nhác đặt tay lên bụng dưới.
“Thiếp thân có thai, đại phu dặn không thể quỳ.”
Khá lắm, vừa mới vào cửa đã có tiểu thiếp mang thai. Ôn Hồng Hiền thật đúng là chuẩn bị cho ta một phần “đại lễ” đấy. Chút ấm áp vừa nhen nhóm trong lòng ta liền bị gáo nước lạnh ấy dập tắt sạch.
Phải, giữa ta và Ôn Hồng Hiền vốn chỉ là một cuộc giao dịch ngầm hiểu ngầm thuận. Giống như việc thông thương giữa Ôn gia và các thương hiệu ở các châu, bề ngoài khách sáo, bên trong ngấm ngầm toan tính.
Ta dịu giọng nói: “Đã có thai thì từ nay không cần đến nghe dạy quy củ nữa, nên an thai cho tốt.”
Nhuỵ di nương vuốt cái bụng còn chưa lộ rõ, ưỡn người thêm mấy phần:
“Tạ ơn đại phu nhân, thiếp thân hiện giờ mệt mỏi, không biết có thể lui được chưa?”
“Vô lễ! Chủ mẫu đã thương tình, ngươi lại dám vượt quá khuôn phép...” Trần ma ma vừa muốn trách mắng, ta đã giơ tay ngăn lại.
“Được rồi, người mang thai cần tĩnh dưỡng, có thể hiểu được, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nhuỵ di nương nũng nịu cảm ơn, vịn cái bụng chưa nhô lên mà thong thả lui ra. Từ lúc Nhuỵ di nương mở miệng nói mang thai, sắc mặt Chu di nương đã vặn vẹo đến khó coi.
“Mặt dày bỉ ổi!”
Hết gọi tiện tì lại chửi hạ tiện, lời lẽ thô tục không sạch sẽ, chẳng còn chút dáng vẻ gì.
Ta khẽ vuốt chiếc vòng ngọc trên cổ tay, giọng uể oải: “Đã là thiếp thân mà mắc tội khẩu nghiệp, miệng mình còn không quản được thì để ma ma giúp nàng chút đi.”
Trần ma ma nhận lệnh, ba cái bạt tai nhanh gọn mà dứt khoát, âm vang lên thanh giòn tan. Chu di nương tóc tai tán loạn, chẳng còn chút kiêu ngạo nào khi nãy.
“Hiện tại thì sao? Đã chịu hành lễ chưa?”
Triệu di nương thấy thế, hai chân mềm nhũn lập tức quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha tội. Tử Phù đúng lúc dâng trà. Triệu di nương không dám nhìn sắc mặt Chu di nương nữa, hai tay dâng chén trà, quỳ gối bò đến trước mặt ta:
“Tì thiếp kính chúc đại phu nhân an khang.”
Nàng là thiếp thất do mẫu thân Ôn Hồng Hiền ban cho làm Lương thiếp, tính tình mềm mại, nhan sắc bình thường nhất trong ba người, xưa nay không được sủng ái, rõ ràng là bị người ta xúi giục.
Ta không định làm khó nàng, nhận lấy trà xong thì khẽ nhấp một ngụm rồi tiện tay rút chiếc trâm vàng trên tóc, ban cho nàng làm lễ gặp mặt. Đến lượt Chu di nương, chẳng hiểu nổi cơn điên ở đâu nổi lên, đột nhiên vung tay ném thẳng chén trà về phía ta.
“Nhà họ Chu chúng ta ở Khoảnh Châu đã ba đời làm ăn, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng phải nể vài phần! Còn ngươi, một kẻ từng làm kẻ xách giày, là món đồ chơi cho người ở Kinh thành mà cũng dám làm bộ với ta ư!”
Tử Phù lập tức chắn trước người ta, Chu di nương còn định lao tới dây dưa, đã bị hai ma ma thô sử giữ chặt. Ta còn chưa kịp hoàn hồn.
Sống ở kinh thành bao năm, ta đã quen với cảnh hậu viện tranh đấu mà chẳng đổ máu.Chỉ là chưa từng gặp qua loại tranh đoạt mất hết cả thể diện thế này.