MÃN MÃN THANH LIÊN - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:24:56
Lượt xem: 1,212
Kinh thành ai ai cũng truyền tai nhau rằng, nha hoàn nhất đẳng trong phủ Tể tướng đủ để đứng ngang hàng với tiểu thư nhà quan ngũ phẩm.
Là nha hoàn thân cận của Tứ cô nương, ta theo nàng học chữ đọc sách từ thuở nhỏ. Am hiểu văn chương, tinh thông âm luật, tỏ tường toán số.
Năm mười chín tuổi, thương hộ Ôn gia ở Khoảnh Châu vì muốn trèo cao mà đặc biệt tới cầu hôn một nô tỳ như ta.
Tứ cô nương thương tình, nhận ta làm nghĩa muội, để ta gả đi trong thể diện lẫn vinh quang.
Tưởng rằng sau khi vào cửa thương gia, hậu trạch sẽ đơn giản, không ngờ nước sâu chẳng khác gì Tướng phủ.
Nhị phòng nhắm vào sổ sách mà đỏ mắt, đám thị thiếp kết bè kéo cánh nhằm đánh phủ đầu ta.
Hôm ấy dâng trà, Chu di nương “lỡ tay” làm đổ chén trà, nước sôi b.ắ.n cả lên tà váy thêu Tô Châu mới cắt may của ta.
Ta nhẹ tay vuốt lấy cành hoa xen bị cháy xém trên tà váy, bỗng dưng mỉm cười.
Đã có kẻ khăng khăng muốn đ.â.m đầu vào mũi đao… Vậy thì để bọn họ mở mang một chút, thế nào gọi là thủ đoạn của người xuất thân từ Tướng phủ.
1.
Tin tức thương hộ Ôn gia ở Khoảnh châu sai bà mối đến phủ cầu thân truyền đến,
lúc ấy ta đang ngồi trước án gỗ lê trong phòng Tứ cô nương, khẽ gẩy những hạt châu ngà trên bàn tính mạ vàng, cẩn thận tính toán chi tiêu trong tháng.
Tử Phù hí hửng đẩy cửa bước vào, đuôi mắt lộ ý cười, chậm rãi chạy tới bên ta:
“Thanh Liên, tỷ có phúc rồi, nhà họ Ôn sai bà mối đến cầu thân, muốn cưới tỷ làm thiếu phu nhân đó.”
Ngón tay ta khựng lại một chút trên hạt châu, đoạn lại tiếp tục đẩy nhẹ: “Ồ.”
Tử Phù dậm chân, giọng lộ vẻ gấp gáp xen lẫn hâm mộ: “Nhà họ Ôn ấy à, là một trong những thương hộ giàu có bậc nhất Khoảnh Châu đó, nghe nói vị thiếu gia kia dung mạo tuấn tú lắm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/man-man-thanh-lien/1.html.]
“Tử Phù,” ta khẽ cắt lời nàng.
“Muội có biết vì sao nhà họ Ôn hết lần này đến lần khác đến cầu thân không?”
Thương hộ Ôn gia ở Khoảnh châu, trong nhà cũng có chút sản nghiệp, song rốt cuộc cũng chỉ là phường buôn bán nơi địa phương. Nhà họ Khổng là gia môn bậc nào cơ chứ?
Lão gia là Tể tướng đương triều, Đại cô nương là Quý phi được Thánh thượng sủng ái, Nhị cô nương gả cho Khinh Xa Đô uý, Tam cô nương đính hôn cùng Hàn lâm học sĩ.
Dù là thứ nữ trong phủ, gả cho mấy quan lớn thông thường cũng dư sức, tuyệt chẳng có lý gì phải gả vào một thương hộ nơi xa mà hạ thấp đi thân phận.
Ấy là lý do vì sao hào môn thế gia lại nuôi dạy nha hoàn kỹ lưỡng đến vậy. Người Kinh thành đều nói nha hoàn nhất đẳng trong phủ Tể tướng còn có thể sánh với tiểu thư nhà quan ngũ phẩm.
Là nha hoàn thân cận của Tứ cô nương, ta từ thuở nhỏ đã theo nàng học tập. Sáu tuổi học vỡ lòng, mười hai tuổi đã thông hiểu thơ từ, đến nước pha trà cũng phải chuẩn xác đến từng phân độ. Khi cô nương học đàn, ta đứng một bên ghi chép; nàng vẽ tranh, ta giúp nàng mài mực điều màu. Những năm này lặng lẽ học theo, cũng đã rèn giũa nên cốt cách chẳng thua kém danh môn khuê tú.
Hạt châu trên bàn tính khẽ vang lên tiếng lạch cạch: “Bọn họ chẳng qua cũng chỉ muốn cái danh của người bước ra từ Khổng phủ mà thôi.”
Khổng thị ở Kinh thành là đệ nhất thế gia, tựa cổ thụ che trời. Những mối thông gia bám lấy ví như dây leo quấn thân. Thoạt nhìn là sống nhờ nhưng kỳ thực là tương trợ, có vinh cùng hưởng có hoạ cùng chịu.
Lưới quan hệ thông gia càng dệt càng dày, gốc rễ thế gia càng thêm vững chãi. Hôm nay gả một nha hoàn, ngày mai gả một thứ nữ, ngày kia lại thành thân với biểu huynh biểu tỷ,
ngàn sợi vạn mối, cuối cùng dệt thành một tấm lưới không ai thoát ra được.
Mà ta, chẩng qua chỉ là một quân cờ trong tay chủ tử. Rơi xuống nơi nào, chưa từng do ta quyết định.
2.
Khi Tứ cô nương gọi ta qua, ta len lén liếc nhìn nàng một cái. Nàng dùng nắp chén trà gẩy lớp bọt bên trên, chẳng rõ đang nghĩ gì. Ta buông tay đứng hầu, mặc nàng cẩn thận đánh giá. Một lúc sau, nàng nâng chén nhấp một ngụm trà, lỡ đãng cất lời:
“Thanh Liên, ngươi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?”
Ta khẽ khom người:
“Bẩm cô nương, từ ngày cô nương chào đời, nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh, tính ra đã tròn mười bốn năm năm tháng.”
Nghe vậy, Tứ cô nương khẽ cười, nốt ruồi son nơi khóe mắt cũng theo đó lay động. Năm nay nàng vừa tròn mười sáu, ta hơn nàng ba tuổi. Vậy mà nàng chỉ nghiêng người tựa trên tháp đã toả ra khí chất vô cùng quý phái. Đôi mắt kia thường cong cong như vầng trăng non, nhìn ai cũng dịu dàng mềm mỏng.
Ai nấy trong phủ đều nói, Tứ cô nương là người hiền hòa dễ mến nhất, lời nói nhẹ hơn cả tiếng chuông gió dưới mái hiên. Nhưng những ai chưa từng hầu hạ gần, đâu biết chỉ cần ánh mắt hạnh kia khẽ cong cong ý cười là sẽ có thủ đoạn lôi đình ẩn giấu.