Mác Phản Diện Dùng Cũng Không Tệ! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-06 14:25:32
Lượt xem: 251
1
"Tại sao chị họ được ăn trứng như mấy đứa con trai? Còn con làm bao nhiêu việc mà ngày nào cũng chỉ được ăn khoai lang?"
Tôi hoang mang hỏi.
Mẹ tôi tức giận véo mạnh vào tay tôi:
"Mày và chị họ không giống nhau."
Tôi khóc lóc xin tha, biết điều mà không hỏi nữa.
Thay vào đó, tôi lén quan sát.
Trong làng, hầu hết gia đình đều trọng nam khinh nữ, nhà tôi cũng không ngoại lệ.
Thế nên, tôi không cảm thấy kỳ lạ.
Chị họ từ nhỏ đã được đối xử như con trai, còn tôi và những chị em gái khác thì phải làm việc đến nỗi lòng bàn tay đầy chai sạn, bé tí đã có vô số vết thương, chỉ được ăn những gì còn thừa, không ai thèm đụng đến.
Chị họ mặc quần áo của dân thành phố, sạch sẽ, trắng trẻo, xinh đẹp.
Còn tôi chỉ có thể mặc lại đồ rách nát của các chị, lúc nào cũng bẩn thỉu và hôi hám.
Tôi muốn tìm ra lý do.
Muốn được ăn ngon mặc đẹp như chị họ.
Nhưng gia đình sẽ không bao giờ nói cho tôi biết.
Vậy nên tôi lén nghe trộm.
Thì ra vì chị họ xinh đẹp, bác cả muốn gả chị cho một người giàu có trên thành phố, nên mới nuôi dưỡng chị như tiểu thư.
Sau khi giặt đồ bên bờ sông, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong làn nước.
Một con bé đen đúa, gầy gò, chẳng sánh được với một sợi tóc của chị họ.
Nhưng tất cả những đứa phải làm việc nặng đều như vậy.
Vậy nên, tôi không muốn làm việc cực nhọc nữa.
Tôi và chị họ là người một nhà, nếu tôi cũng được nuôi dưỡng tử tế, tôi cũng sẽ xinh đẹp như chị ấy.
Tôi nói với cha mẹ điều đó.
Lúc dỗ dành em trai mẹ tôi hiền dịu bao nhiêu, thì khi quay sang tôi ánh mắt lại tràn đầy chán ghét:
"Mày không làm việc, chẳng lẽ bắt anh trai với em trai mày làm chắc?"
Cha tôi thì cười nhạo:
"Bác cả là con trưởng, khi chia nhà được phần nhiều hơn nên có tiền lo cho con gái. Còn tao thì nghèo, không có cách nào khác. Ai bảo mày là con tao chứ."
Ngay cả cha mẹ ruột còn nói vậy, thì ông bà nội cũng chẳng trông mong gì được.
Tôi thử giả bệnh.
Lần một, lần hai còn có tác dụng.
Nhưng chẳng ai đề nghị đưa tôi đi khám hay cho tôi uống thuốc.
Ngay cả một bát nước gừng cũng không buồn nấu cho tôi.
Khác hẳn với cảnh một đám người vây quanh chị họ mà hỏi han khi chị bị ốm.
Họ chỉ thấy tôi phiền phức khi bệnh tật.
Sau này, khi tôi giả bệnh quá nhiều, họ không tin tôi nữa, khẳng định tôi là con bé nói dối, là đứa trẻ hư.
Vậy nên, đến khi tôi thực sự sốt cao, mặt đỏ bừng, họ vẫn nghĩ tôi đang giả vờ.
Chị họ nhìn tôi đầy thương hại, nói:
"Trợ Nhi, em có biết câu chuyện Cậu bé chăn cừu và con sói không?"
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mac-phan-dien-dung-cung-khong-te/chuong-1.html.]
Tôi chưa từng đi học, tôi không hiểu gì cả.
Không biết cô ấy có đang chế giễu tôi không.
May mà tôi mạng lớn, lúc ngất xỉu ngoài đồng thì có một chị trí thức trẻ tốt bụng, mặc kệ những người khác nói “tôi đang giả vờ”, đã đưa tôi đi khám bệnh.
Bác sĩ trong thôn nói:
“Nếu trễ chút nữa, là bị sốt đến hỏng người luôn rồi đó.”
Chị trí thức trẻ ngồi xổm trước mặt tôi, dịu dàng như mẹ:
“Vậy tại sao bình thường lại nói dối nhiều như vậy?”
Tôi cảm thấy mình có lý:
“Vì nói thật chẳng có ích gì cả.”
Dưới sự lươn lẹo và gian xảo của mình, cuối cùng tôi cũng có thể làm ít việc hơn người khác.
Dù phải chịu ánh mắt ghét bỏ của mọi người, tôi bắt đầu trộm đồ ăn trong nhà, đem ra ngoài ăn một mình.
Bà nội là người quản lý đồ ăn trong nhà, thiếu một chút là bà biết ngay.
Ban đầu tôi trộm rất dễ dàng.
Anh họ và chị họ không thèm ăn như vậy, mấy đứa con gái trong nhà thì không dám.
Sau vài lần tôi trộm, bà nội bắt đầu cảnh giác.
Và ngay lập tức nghi ngờ tôi, chửi bố mẹ tôi một trận té tát:
“Chỉ có con bé c.h.ế.t tiệt nhà mày, vừa lười vừa háu ăn, ngày nào cũng dán mắt vào cái trứng trong bát của chị họ nó. Dạo này chỉ có nó là béo lên, trắng ra, không phải nó thì còn ai vào đây nữa mà trộm đồ!”
Tôi oan ức gào khóc, thề độc với trời đất.
Bà nội bán tín bán nghi.
Tôi biết, thề độc cũng không bị ông trời trừng phạt, vì ông trời chưa bao giờ trừng phạt kẻ xấu.
Mà dân trong làng lại tin vào thần thánh.
Thế là tôi bày ra dấu vết giả là thần Hoàng Đại Tiên từng đến.
Bà nội vừa xót của, vừa không dám xúc phạm thần thánh, ngày nào cũng lẩm bẩm:
“Nhất định phải phù hộ cho nhà chúng tôi đấy…”
Tôi nịnh nọt nói:
“Chị họ còn tốt hơn cả người thành phố nữa, đây chẳng phải là thần Hoàng Đại Tiên đang phù hộ đó sao?”
Cứ trộm trong nhà mãi thì có ngày bà nội sẽ vì chuyện lương thực mà không còn kính sợ thần thánh nữa.
Tôi phải nghĩ cách khác.
Khi tôi đang vắt óc tìm cách ăn ngon hơn, nhiều hơn, thì chị họ – người chẳng phải lo chuyện ăn mặc – đã chuẩn bị đi học rồi.
“Nhưng mà…”
Tôi tò mò hỏi:
“Con gái chẳng phải không cần đi học sao?”
Ông nội – người từng nói câu đó – lại bảo:
“Chị họ mày sau này là phải gả cho người giàu, không có chút học thức thì sao được?”
Chị họ bĩu môi nói:
“Không phải gả cho người giàu, mà là gả cho người ưu tú.”
Ông nội lầm bầm:
“Có khác gì đâu chứ.”