Ma Thổi Đèn: Mộ Ma Ở Tiên Đôn - Chương 8: Bích Họa Ăn Thịt Người

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-15 05:12:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước giải phóng, ít tin lời đồn mà liều mạng Lão Khê tìm vàng. nhiều hiểm nguy, nửa đường cỏ muỗi hút thành xác khô. Xác khô chỉ còn một lớp da bọc xương khô, đầy những lỗ đen, c.h.ế.t với trạng thái vô cùng kinh hoàng. Những xác khô rải rác trong cỏ hoang, năm qua năm khác chịu đựng gió sương mưa dầm, một đến nay vẫn còn thấy, trở thành bia chỉ đường dẫn Lão Khê. Tối qua, do quá mệt mỏi chặng đường dài, khi Lão Đạo Hai c.h.é.m gió xong, chui lều đổ vật ngủ. Đến sáng mở mắt mới chợt nhận một vị bên cạnh như thế. Cái sự "kinh ngạc mừng rỡ" đó thì thể tưởng tượng , và suốt cả ngày hôm thiết tha ăn uống gì nữa.

 

Ngày thứ hai và thứ ba, thời tiết lúc lúc . Khi thì nắng gắt như đổ lửa, khi thì mưa như trút nước. Loại thời tiết nào cũng đủ khiến khổ sở. Có những đoạn thể vòng, buộc lội nước, khi đó nhất định quấn băng quấn chân để phòng đỉa. Cứ thế, chúng ngừng vượt qua những bãi cỏ lớn, vòng qua hết vũng bùn lầy đến vũng bùn lầy khác. Mây trắng, cỏ vàng, trải dài vô tận, dường như bao giờ đến hồi kết. Đến sáng ngày thứ tư, mây đen giăng kín trời, gió thổi cỏ rạp xuống. Phía Nam đường chân trời xuất hiện hai vệt đen, giống như hai con cá đen lớn trồi lưng lên giữa biển cỏ vàng xanh.

 

Tôn Nữ : “Đó là núi Kháng Duyên Tử giữa bãi cỏ hoang. Dưới đó một khe nứt đá gọi là Lão Khê, sâu cũng hẳn là sâu.”

 

Lão Đạo Hai hồi lâu, mừng rỡ : “Núi Kháng Duyên Tử hai đầu cao giữa thấp, thế đất giống như hai quỷ trấn cửa. Y hệt như lời Tổ sư gia truyền , sai , chắc chắn là chỗ . trông núi chạy c.h.ế.t ngựa, cách , ít nhất đến chiều mới tới nơi. Trời cũng còn sớm nữa, chi bằng ăn cơm trưa hãy lên đường.”

 

Thế là chúng tìm một chỗ đất bằng phẳng giữa đám cỏ hoang xuống. Bốn nghỉ chân, gặm vài miếng bánh bột khô với rau móng mèo. Rau móng mèo là loại rau dại trong cỏ, mọc hình dạng giống móng mèo. Vào bãi cỏ mang nhiều lương khô, dọc đường thấy rau dại ăn đào lên để lót . Lão Đạo Hai hứa sẽ trả một nửa tiền khi đến nơi, và nửa còn khi ngoài. Ông đưa tiền cho Tôn Nữ, thêm: “ và lão đồ khe trộm mộ, thiếu . Nếu hai thể giúp một tay, đồ vật trong quan tài thể mỗi chọn lấy một món. Muốn gì thì hai cứ tự do chọn.”

 

Tôn Nữ lắc đầu: “Ban đầu cứ nghĩ Lão Khê chẳng gì, nên mới đồng ý dẫn đường cho ông. nửa đường Đạo trưởng thế, mới chỗ thực sự cổ mộ. Bây giờ hối hận lắm . Về nhà mà để ông , ông sẽ mắng c.h.ế.t mất. Cái mặt già của ông mà kéo dài , đủ cho mười lăm xem nửa tháng đấy.”

 

Lão Đạo Hai : “Chỉ cần chúng , ai ? Xem hai cũng đến đây , còn hối hận chứ?” Ông hỏi : “Lão , nghĩ ? Tiền đến tay mà hai dám lấy ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ma-thoi-den-mo-ma-o-tien-don/chuong-8-bich-hoa-an-thit-nguoi.html.]

kìm sự tò mò của , cùng Lão Đạo Hai xem bích họa trong cổ mộ. Nghe ý ông đó, ngôi cổ mộ thời Liêu quy mô nhỏ. Cơ hội như là quá hiếm . Mặc dù từng Lão Nghĩa Mù , nghề “đổ đấu” (trộm mộ) nên , việc trộm mộ lấy bảo vật thể tránh khỏi lòng tham. Lòng tham nổi lên, nghĩa khí còn, và lòng gan trộm cắp sẽ ngày càng lớn. Cái nghề dùng mạng đổi lấy tiền là chặt đùi nuôi bụng, sớm muộn gì cũng tự ăn thịt . nếu rụt rè dám , chẳng sẽ để Lão Đạo Hai và đồ ông nghĩ là kẻ nhát gan ? Người đến mức , thể để mất mặt. cùng Tôn Nữ bàn bạc riêng vài câu, cuối cùng đồng ý cùng Lão Đạo Hai khe.

 

Lão Đạo Hai : “Lão của quả hổ danh là từ nơi lớn đến, kiến thức. Những chuyện khác dám đảm bảo, nhưng hôm nay cứ chờ mà mở mang tầm mắt . Mấy ngày nay chúng ở bãi cỏ hoang uống gió Tây Bắc, gặm rau móng mèo khổ quá . Xong việc trở về sẽ đãi các những món ngon nhất: Óc gấu xào nhân thông, Mũi hươu Tùng Nhung kho tàu, Gân nai hầm môi cá tầm, món gì ngon chúng ăn món đó, ăn thoải mái, ?”

 

Trương Cự Oa đến chảy cả nước miếng: “Đạo trưởng, gì nữa, ông thì ạ!”

 

Lão Đạo Hai : “Xong! Lần là lão đạo chủ cuộc chơi, các đều lời . Lát nữa nghỉ ngơi đủ , chúng sẽ khe xem xét , đó tính tiếp bước tiếp theo.”

 

Lúc , mây đen vần vũ, một con ngỗng trời lạc đàn lướt qua bầu trời u ám. Gió lớn lập tức thổi mạnh bãi cỏ hoang, cơn mưa lạnh xen lẫn trong gió, khí hậu chuyển đột ngột. Chúng ăn vài miếng lương khô, tiếp tục về phía Lão Khê. Đến núi Kháng Duyên Tử, chỉ thấy sườn núi thấp, thể gọi là núi, nhiều nhất chỉ là một dốc đá. Trong núi một khe núi hẹp chạy từ Đông sang Tây, hẹp rộng, sâu hơn mười mét, lạnh lẽo rợn . Nước mưa thấm qua các khe nứt đá xuống lòng đất. Lão Đạo Hai bật đèn pin, dẫn đầu xuống đáy Lão Khê theo sườn dốc. Ông phát hiện vách đá nhiều vết tích hình sọc, đầu to đuôi hẹp, giống như loài cá bốn chân (nghiệt). Truyền thuyết về bích họa ăn thịt trong Lão Khê lẽ là chỉ những vết tích . Niên đại của chúng sớm hơn cổ mộ Khiết Đan nhiều.

 

Trương Cự Oa mở to hai mắt một cách kỳ lạ: “Nhìn thế nào thì đây cũng thứ ăn thịt !” Vừa , đưa tay định chạm vết tích vách đá.

 

chặn tay Trương Cự Oa : “Nếu , sẽ chạm nó. Tục ngữ lửa khói. nghĩ lời đồn về bích họa ăn thịt ở Lão Khê là tự nhiên mà .”

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

 

 

Loading...