Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:42:05
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giản Vân Lam gật đầu, đỗ xe ba gác ngay ngắn, những khách hàng đang xếp hàng liền nhiệt tình xúm lại:
"Hôm nay ông chủ có món cơm chiên gì vậy!"
"Đợi cậu từ sớm rồi đó, cứu rỗi tâm hồn dân văn phòng..."
"Hôm nay đúng giờ ghê nha ông chủ."
Giản Vân Lam thông báo: "Hôm nay có hai loại, cơm chiên cải ngồng và cơm chiên dưa chua, một phần 50 tệ."
Rất nhiều người bắt đầu rối rắm. Có hai loại khẩu vị, ăn loại nào đây? Cơm chiên cải ngồng nghe có vẻ thanh đạm, tốt cho sức khỏe, nhưng cơm chiên dưa chua chua cay cũng rất hấp dẫn, rối rắm quá… nhưng Ngô Thu Hà thì không hề rối rắm, trẻ con mới phải lựa chọn, bà ta vô cùng hào phóng phất tay: "Ông chủ, cho tôi mỗi loại một phần, tiền đã chuyển khoản rồi."
Nhà chị có hai vợ chồng, hai phần vừa đẹp.
"Được ạ!" Giản Vân Lam cười tươi gật đầu, làm nóng chảo, bắt đầu xào cơm chiên dưa chua trước.
Dầu nóng bắt đầu bốc khói trắng trong chảo, Giản Vân Lam cho thịt heo băm nhỏ vào trước, những miếng thịt nạc mỡ xen kẽ tươi rói, nhanh chóng chín tới trong chảo, Giản Vân Lam thêm nước chấm, bật lửa lớn đảo đều, thịt heo ngấm đẫm nước sốt, ánh lên màu vàng giòn, béo ngậy, trong veo, mùi thịt lập tức lan tỏa!
Mọi người không kìm được hít sâu một hơi, nhìn những miếng thịt băm trong chảo, nuốt nước miếng ừng ực. Sau khi trút thịt băm ra, Giản Vân Lam lại đổ dầu, cho hành gừng tỏi vào, đổ nước thịt vừa xào thịt băm vào chảo, chảo dầu nóng bỏng kêu xèo xèo, sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, Giản Vân Lam mở lọ, đổ một đống dưa chua đầy ắp vào!
Món dưa chua đã được xào qua cho bay bớt hơi nước, hiện ra một màu vàng nhạt hơi trong suốt, được thái vụn.
Vừa lướt qua chảo, hương chua nồng đậm theo hơi nóng lan tỏa, dưa chua lên men tự nhiên thuần khiết, còn hăng hơn cả dấm lâu năm, vị chua xen lẫn vị mặn, hòa quyện với thịt băm vàng giòn, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã không ngừng tiết nước bọt, trong miệng cảm thấy trống rỗng chỉ muốn lấp đầy một miếng cơm chiên dưa chua thật lớn, xoa dịu cái tì vị trống rỗng rất nhanh, phần cơm chiên dưa chua đầu tiên ra lò, được đưa đến tay Ngô Thu Hà nhìn bát cơm chiên dưa chua nóng hổi, cơm bóng dầu, đầy ắp dưa chua màu vàng nhạt, cùng thịt băm màu tương trộn đều, hương thơm ngào ngạt... Ngô Thu Hà cuối cùng không nhịn được, xúc một miếng cơm chiên đầy ụ, đưa vào miệng.
Hương chua nồng đậm của dưa chua thấm vào từng hạt cơm, cơm mềm xốp lại dẻo ngon, còn dưa chua thì giòn giòn, vị càng thêm đậm đà. Cùng với nhai nuốt, hương chua hoàn toàn lan tỏa trong khoang miệng, thịt băm nạc mỡ xen kẽ tan chảy mỡ lợn, vị mặn nóng hổi trung hòa vị chua gắt, khiến người ta vừa ăn vừa thỏa mãn, lại ngon miệng.
Khác với những bữa tiệc mỹ vị khác, dưa chua có một sức hút đặc biệt, khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn, thế nào cũng không thấy ngán, càng chua càng thích!
Ngô Thu Hà liên tục ăn mấy miếng lớn, càng ăn càng thấy ngon, nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra, trong chớp mắt một bát cơm chiên lớn đã bị ăn hết hơn nửa. Chị không kịp nói gì, giơ ngón tay cái với Giản Vân Lam:
"Ngon!"
Ngô tỷ khen rồi những người xếp hàng phía sau, thấy phản ứng của Ngô Thu Hà, lại nghe mùi dưa chua thơm ngào ngạt này, lập tức không còn rối rắm nữa:
"Tôi muốn một phần cơm chiên dưa chua."
"Ông chủ ơi, tôi cũng muốn một phần, càng chua càng tốt!"
"Hai phần cơm chiên dưa chua."
Người mua cơm quá đông, yêu cầu của mọi người lại khác nhau, lại có người xếp hàng ở phía sau, dò hỏi những người phía trước xem nên gọi món gì thấy người khác ăn ngon quá, có người không kìm được chảy nước miếng, muốn lén chen lên phía trước định chen hàng.
Đột nhiên, một con ch.ó lớn màu bạc trắng nhảy ra từ phía sau xe ba gác, nó bước đi ung dung mà chậm rãi đi qua đám người, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm vào kẻ định chen hàng kia. Người kia chạm phải ánh mắt của Thao Thiết, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát như thể bị một kẻ săn mồi hàng đầu theo dõi.
"Tôi, tôi không có chen hàng mà, tôi chỉ là nhặt đồ thôi." Người kia ngượng ngùng nói, run bần bật, lùi về chỗ cũ.
Thao Thiết lúc này mới không thèm nhìn hắn ta nữa, chậm rì rì đi tuần một vòng, xác nhận mọi người đều ngoan ngoãn xếp hàng xong, mới trở lại bên xe ba gác.
Các thực khách nhỏ giọng bàn tán: "Wow, hóa ra ông chủ nuôi chó à."
"Đúng là chú chó oai phong!"
"Ông chủ thuần phục nó thế nào vậy? Ngầu quá đi!"
Lâm Thiên Thu đã sớm có ấn tượng với Thao Thiết, đây chẳng phải là con ch.ó lúc ấy ăn còn ngon hơn cả mình sao, nguồn gốc của mọi tội ác! Con chó lớn đắc ý dào dạt đi đến bên cạnh Giản Vân Lam, loài người kia, mau cảm tạ bổn tọa đi.
"Mao Mao giỏi quá!" Giản Vân Lam xoa đầu nó, cho nó một bát cơm chiên dưa chua mà mình vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi xào thêm: "Ăn đi."
Thao Thiết "Ngao ô~" một tiếng ngoạm lấy bát, đôi mắt vàng kim thoáng hiện vẻ tham lam hung dữ, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Ngao ô, ngon! Loài người này cũng coi như có mắt nhìn, bổn tọa chấp nhận ngươi cung phụng. Thao Thiết ngạo kiều nghĩ.
"Mọi người đừng chen hàng, từng người một thôi, cơm chiên còn nhiều lắm." Giản Vân Lam nói.
Mọi người ngoan ngoãn gật đầu thấy con ch.ó to lớn, oai phong như vậy, ai còn dám làm càn nữa chứ. Vì các thực khách có nhiệt tình quá lớn với cơm chiên dưa chua, nên đến khi Cố Thiên Thừa xếp hàng đến lượt, đã qua gần nửa tiếng đồng hồ.
"Cố lão tiên sinh, ngại quá để ông chờ lâu như vậy." Giản Vân Lam có chút áy náy nói: "Ngài muốn ăn loại nào ạ?"
Cố Thiên Thừa nhìn xung quanh những người đang bưng bát cơm chiên dưa chua, ăn khí thế ngất trời, cũng không kìm được nuốt một ngụm nước miếng thật sự ngon đến vậy sao?
Lúc trước ông ta còn tưởng rằng mọi người đến xếp hàng là vì cổ vũ cho Giản Vân Lam, nhưng xem ra không phải vậy thì phải. Chẳng lẽ, món cơm chiên này, thật sự ngon đến vậy?
Cố Thiên Thừa vẫn còn chút bán tín bán nghi. Bao nhiêu năm qua, ông ta đã nếm đủ sơn hào hải vị, nên rất khắt khe với nguyên liệu, hương vị và kỹ thuật nấu nướng những món tầm thường khó mà lọt vào mắt ông.
"Cho tôi một phần... cơm chiên cải ngồng đi."
Thật ra ông ta rất muốn ăn cơm chiên dưa chua, nhưng lý trí mách bảo cơm chiên cải ngồng mới là lựa chọn tốt cho sức khỏe. Cố Thiên Thừa có chút lo lắng đề phòng lỡ như Giản Vân Lam chỉ biết xào cơm chiên dưa chua, còn cơm chiên cải ngồng thì xào dở tệ thì sao? Nếu không, tại sao người khác chỉ mua dưa chua mà không mua cơm chiên cải ngồng?
Chẳng lẽ ông ta sắp trở thành "chuột bạch" rồi sao? Vì ân nhân, dù phải làm "chuột bạch" ông ta cũng cam lòng. Cố Thiên Thừa mang vẻ mặt anh dũng hy sinh, nhận lấy chén cơm chiên cải ngồng, mở to mắt nhìn --
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-38.html.]
"Oa, đúng là huyền thoại!"
Những hạt cơm tròn trịa, căng mọng được bao bọc bởi lớp trứng vàng óng, thơm nức mũi giữa chén cơm chiên nóng hổi, những cọng cải ngồng xanh biếc, tươi non, điểm xuyết trên nền cơm vàng. Màu xanh của cải ngồng thật dễ chịu, thanh tân, kết hợp với trứng chiên vàng giòn, trông vừa tươi mới lại vừa ngon mắt.
Không giống cơm chiên dưa chua đậm vị, nhiều dầu mè gây ngán cơm chiên cải ngồng mang đến cảm giác tươi mới, nhẹ nhàng, không hề gây nặng bụng. Giữa buổi sáng nắng gắt, món ăn này như một làn gió mát dễ chịu không biết ăn có ngon không nhỉ?
Cố Thiên Thừa bán tín bán nghi múc một muỗng cơm chiên, đưa vào miệng... Điều đầu tiên ông ta cảm nhận được là độ mềm mại, dẻo dai của cơm, được xào vừa tới, không hề dính, nhai rất ngon, hòa quyện với vị thơm của trứng gà và tiêu, hương dầu lan tỏa khắp nơi, hơi nóng hổi.
Ngay sau đó, Cố Thiên Thừa nhấm nháp đến cải ngồng. Cải ngồng giòn tan, tươi mát, có vị ngon ngọt khó tả, chất lỏng từ từ tiết ra khi nhai, vị ngọt thanh lẫn chút đắng nhẹ, cân bằng hoàn hảo vị dầu của cơm chiên, kết hợp với vị tiêu nồng đậm của trứng chiên, càng thêm đậm đà, thanh mát mà không ngán, hương vị vô cùng phong phú khác với cơm chiên dưa chua đậm đà, cơm chiên cải ngồng là một món ăn ngon hoàn toàn khác biệt.
Cố Thiên Thừa bất giác ăn hết hơn nửa chén. Khi ăn, ông ta hoàn toàn không rảnh bận tâm đến nguyên liệu, kỹ thuật nấu nướng hay cân bằng dinh dưỡng, chỉ cảm nhận được sự tận hưởng và chữa lành hoàn toàn mà món ăn mang lại, cảm giác này, đã bao lâu rồi ông ta chưa được trải nghiệm?
Cố Thiên Thừa đứng dưới ánh mặt trời, ăn đến hơi đổ mồ hôi, lau mồ hôi bằng khăn tay, nhìn Giản Vân Lam với ánh mắt khác hẳn. Trước đây là sự thưởng thức của người lớn đối với lớp trẻ, giờ đây, chỉ còn lại sự tán thưởng và kính nể thuần túy.
"Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên." Cố Thiên Thừa tấm tắc khen ngợi, xúc động nói: "Cậu không chỉ huấn luyện chó giỏi, mà ngay cả gánh hàng cơm chiên cũng làm đến mức cực hạn. Đây là phẩm cách cao thượng mà lão phu cả đời tìm kiếm..."
Nghĩ đến đứa con bất hiếu của mình, rõ ràng có đủ tài nguyên, lại không nghĩ đến việc nỗ lực phát triển sự nghiệp mà chỉ suốt ngày nghĩ cách hãm hại người khác đến một phần ngàn của Tiểu Giản cũng không bằng!
Cố Thiên Thừa hận không thể lập tức nhận Giản Vân Lam làm con nuôi, để cậu ngồi vào chiếc ghế ở Tập đoàn Viễn Châu, đá Cố Hành Chu ra khỏi đó.
Nghe ra ý ngoài lời của Cố đổng, thư ký câm nín: "..."
Cố đổng, không được đâu!!! Cố Hành Chu chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ, vị trí tổng tài của mình suýt chút nữa bị lung lay chỉ vì một chén cơm chiên, tại tầng cao nhất của Tập đoàn Viễn Châu, thư ký gõ cửa kính.
"Vào đi." Cố Hành Chu nhàn nhạt lên tiếng, không ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào điện thoại.
Trên điện thoại là ảnh chụp do thám tử tư gửi về. Mấy ngày nay, Ninh Sanh thường xuyên xuất hiện ở cổng nam Kinh Đại, cùng với mấy người bạn, kiễng chân mong chờ dường như đang đợi ai đó.
Cố Hành Chu chưa từng thấy Ninh Sanh có biểu cảm như vậy thật... vui vẻ thuần khiết, dịu dàng, đôi mắt đen ánh lên vẻ mong đợi, cả người tràn đầy sức sống và sự hài lòng.
Ở bên cạnh hắn, Ninh Sanh luôn trầm mặc ít nói, lạnh lùng như một tảng băng, đến nói chuyện cũng lười nói với hắn vài câu. Mười năm trước, Ninh Sanh đã vui vẻ cười như thế nào, nghênh đón Cố Hành Chu nghèo túng vào nhà, bưng lên những món ăn nóng hổi, dường như chỉ là ảo ảnh trong mơ của Cố Hành Chu, chưa từng thật sự xảy ra nhưng những bức ảnh trước mắt, dường như đã đưa y - thiếu niên nhỏ bé trở lại.
Ánh mắt Cố Hành Chu tối sầm lại, che giấu sự chua xót và tức giận. Đột nhiên.
"Cố tổng." Thư ký ho khan hai tiếng: "Cố đổng sắp đến rồi, ngài có muốn chuẩn bị gì không?"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hành Chu đột nhiên khóa chặt anh ta.
Thư ký: "?"
"Trên người anh có mùi cơm chiên." Cố Hành Chu nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói đầy nguy hiểm.
Gần đây, hai chữ "cơm chiên" như một quả b.o.m hẹn giờ, mỗi khi nhắc đến, Cố Hành Chu lại nổi giận.
Thư ký chịu áp lực giải thích: "À, Cố đổng vừa mua một chén cơm chiên ở dưới lầu, còn gói thêm một phần... Ngài muốn thử không?"
Cố Hành Chu im lặng một lúc, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, hất hết văn kiện trên bàn xuống đất. Một tiếng động lớn vang lên.
"Không." Cố Hành Chu đỏ mắt, trầm giọng nói: "Không phải cơm chiên A Sanh làm, tôi không ăn."
Thư ký: "..."
Không ăn thì thôi, làm gì mà phát điên chứ. Cố Hành Chu dường như vẫn chưa hài lòng, tiếp tục trút giận: "Cơm chiên dưới lầu? Dưới lầu công ty tôi không cho phép bán cơm chiên, anh đi tìm người đuổi cái hàng giả đó đi!"
Từ ngoài cửa vang lên một giọng nói uy nghiêm:
"Mày dám?!"
Cố Hành Chu giật mình. Cố Thiên Thừa mặt mày cau có bước vào, nhìn cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất lại nhìn Cố Hành Chu không ra thể thống gì, càng nhìn càng hận không thành sắt.
Bộ dạng này, đến một ngón tay của tiểu Giản cũng không bằng. Hắn còn dám đuổi Tiểu Giản đi. Cố Thiên Thừa tức đến bật cười.
"Tao còn sống sờ sờ ra đây, mày đã không coi tao ra gì rồi, đúng không?"
Môi Cố Hành Chu giật giật, không nói nên lời, không phải cha đang đi nghỉ mát sao? Cố Thiên Thừa gần đây đã ít can thiệp vào công việc của công ty, nhưng ông ta vẫn là người nắm quyền thực tế của Tập đoàn Viễn Châu.
Cố Hành Chu giải thích: "Cha, con chỉ là nói dưới lầu công ty mình có quá nhiều quán ăn vặt, thật sự là không ra thể thống gì..."
"Sao lại không ra thể thống gì? Mày quên tao đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ phát tờ rơi ngoài đường mà thành lập Tập đoàn Viễn Châu à?"
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
"Làm đại thiếu gia lâu quá rồi, bắt đầu xa rời quần chúng đúng không."
Cố Thiên Thừa nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: "Nếu mày dám đuổi ông chủ quán cơm chiên đi, tao xem…"
"Cái ghế của mày, chi bằng đổi nó đến ngồi thử xem!"
Cố Hành Chu: "...?"
Cố Hành Chu: "?????"