Sau đó, chúng thành dạo chơi, Lương Tịch mua nào là kẹo hồ lô, ngô nướng, khoai nướng cho , thích thú ăn đến căng cả bụng.
Về đến Bảo Ngọc Cung lúc trời tối, cầm con cào cào bằng cỏ tay tự nhiên khoan khoái lạ. Thấy tới, Tiểu Đào vội vã chạy đón. hứng chí đưa con cào cào lên khoe: "Tiểu Đào, là con gì đây ?"
Tiểu Đào hôm nay thật lạ, mặt mày lấm la lấm lét, nó , mắt nháy liên hồi, chịu lên tiếng hỏi: "Xảy chuyện gì?"
Nó cúi đầu lí nhí: "Thái… thái… tử…"
Nhìn bộ dạng của nó, thấy trong cung yên tĩnh, xua tay, : "Không cần hành lễ, mau chuẩn nước tắm cho ."
Còn xong thì nó vụt chạy mất, con bé cũng nhanh nhẹn thật, bước phòng, định bụng đến bàn uống ngụm sẽ tắm. Mới bước đến bên bàn thì cảm giác như bỏ qua cái gì đó, đúng, hình như là lướt qua cái gì đó.
từ từ thì quả thật là cảm giác của sai chút nào, Lương Hữu Thuần đang ngay lưng , thể lúc nãy là mặt cũng nên, là tại vội quá nên thấy. vội rụt tay giấu con cào cào trong ống tay áo, Lương Hữu Thuần bước đến, mặt lạnh tanh, cất tiếng hỏi: "Nàng mà trễ mới chịu về?"
"Đi dạo."
Chàng càng tiến càng gần: "Là Lương Tịch dắt nàng ngoài?"
"Không , là dắt ngài ngoài, … là hai chúng cùng dắt ngoài."
"Nàng đang giấu cái gì lưng ?"
cố gắng nhét con cào cào sâu bên trong, thụt lùi, đáp: "Không gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kim-ngu-ky-truyen/chuong-36-cao-cao-2.html.]
Chàng vẫn bỏ cuộc, vòng tay lưng tìm kiếm, vội đẩy đưa hai tay lên cao, chứng minh giấu gì cả.
Lương Hữu Thuần bán tín bán nghi một hồi xoay rời , cũng thở phào chắp tay cung tiễn, xui xẻo thế nào mà gập tay thì con cào cào cắt thịt đau điếng, "á" lên một tiếng rõ to.
Lương Hữu Thuần bước vài bước thì , lo lắng: "Nàng ?"
cố gắng gượng , đáp: "Ta , á."
Chàng lúc chạy đến tóm lấy hai vai hỏi dồn: "Nàng thương ở ?"
Con cào cào trong ống tay áo, tóm chặt thì cứa thịt , đau quá la lên: "Ngươi buông , đau quá… á… ôi."
Lương Hữu Thuần quýnh quáng lên, càng sờ loạn thì càng kêu la thảm thiết, đó ngoài cửa tiếng xô chậu va loảng choảng tiếng kéo cửa đóng sầm, hẳn là bọn nô tài đang nghĩ lung tung .
hét lên: "Là con cào cào trong ống tay áo."
Chàng lúc mới chịu buông , hỏi: "Nó ở ?"
"Lúc nãy đưa tay cao quá, hình như nó chạy lên vai ."
Sau đó, đành như pho tượng, mặc cho trút bỏ xiêm y của , nếu mà cựa quậy thì khéo con cào cào cắt cho nát tay. Đến lớp áo cuối cùng, Lương Hữu Thuần trong, lấy một cây kéo, cẩn thận cắt dọc từ ống tay áo lên tới vai , con cào cào hết chỗ nương tựa theo đó rơi xuống. Nhìn cái bộ dạng chăm chú của , nhịn , phì .
Lương Hữu Thuần trừng mắt: "Nàng còn ."
cố kiềm , thôi nữa, thấy lúc cả hai con mắt đang dán lên , sực xuống, vội lấy hai tay che : "Ngươi cái gì?"