Trên đường, Hạ Quân kể lại: bố tôi Hạ Dân làm việc ban đêm, ngã từ giàn giáo xuống, đang được cấp cứu.
Y như đời trước, khi chúng tôi đến bệnh viện, bố đã hấp hối.
Mọi người đẩy ba chị em tôi đến bên giường bệnh, để bố trăn trối lời cuối.
Ánh mắt ông day dứt dừng lại trên mặt Hạ Thừa Văn và Hạ Dao, Thừa Văn là con trai duy nhất, là mạng sống của ông; còn Dao Dao miệng ngọt, là “áo bông nhỏ” của ông.
Cuối cùng, ông nhìn tôi, gằn giọng:
“Hạ Kiều… con là chị. Sau khi bố chết, con phải chăm sóc tốt cho Thừa Văn và Dao Dao. Hai đứa nhỏ tuổi đã mồ côi, con phải gánh vác trách nhiệm, đừng để tụi nó phải chịu khổ.”
“Chuyện học đại học, con tạm gác lại đi, làm đơn xin bảo lưu. Vài năm nữa trong nhà khá hơn, con quay lại học cũng không muộn. Làm một người chị tốt, bố dưới suối vàng sẽ phù hộ cho con.”
Lúc ấy, Thừa Văn mới mười một tuổi. Dao Dao mười bảy. Còn tôi… mới mười chín.
Bố không phải người hay nói nhiều, nhưng giờ sắp c.h.ế.t lại cứ lải nhải không dứt.
Ông lo Thừa Văn học hành không trọn vẹn. Lo Dao Dao đẹp quá sẽ bị đám côn đồ dòm ngó. Lo thằng con bị dụ dỗ hư hỏng. Lo con gái lớn lớp mười hai sang năm không thi nổi đại học…
Duy chỉ không lo cho tôi người chị cả đã gánh vác mọi việc trong nhà.
Tôi cúi đầu, không ai biết trong lòng tôi đang nghĩ gì. Năm phút sau, bố tôi trút hơi thở cuối cùng.
Việc hậu sự do chú hai đứng ra lo toan.
Trong đám tang, ông ấy trao cho tôi một thẻ ngân hàng trước mặt tất cả mọi người:
“Đây là khoản bồi thường bốn mươi vạn mà bên thi công trả.”
Hạ Dao và Hạ Thừa Văn đang quỳ trước linh cữu, buồn chán đến phát cáu. Nhưng vừa nghe thấy hai chữ “bốn mươi vạn”, ánh mắt cả hai lập tức sáng rực.
Tôi cầm thẻ ngân hàng, tắt nhạc tang lễ, cầm micro của người chủ lễ, thử “alo alo” hai tiếng.
Khách dự tiệc đang ăn uống liền ngưng đũa, quay sang nhìn tôi.
Tôi lên tiếng:
“Thưa bà con thân thích, cho tôi hỏi lúc bố tôi còn sống, có nợ ai trong số quý vị tiền bạc gì không ạ?”
Cả hội trường lặng thinh.
Sắc mặt chú hai hơi khó coi, định giật lại micro.
Tôi né đi, tiếp tục nói:
“Nếu có, xin cứ đứng lên. Tôi sẽ trả tại chỗ. Còn nếu bây giờ không nói, sau này lại đến đòi thì tôi không nhận đâu.”
Vẫn không có ai đứng lên.
Mắt tôi đỏ hoe, cổ nghẹn đắng.
Kiếp trước, sau khi nhận được khoản bồi thường, chú hai dẫn theo một người đàn ông đến tìm tôi, cầm tờ giấy vay nợ, nói rằng bố tôi thiếu ông ta bốn mươi vạn, giờ người nhà bị bệnh nặng, cần gấp tiền mổ. Tôi tin… và đưa hết tiền đi.
Ngày thứ ba, chú hai và thím hai nói đã tìm cho tôi một công việc tốt, rồi đưa tôi cho một người phụ nữ trung niên, người đó dẫn tôi đến… quán bar.
Tất cả đều là lừa tôi.
Chết một lần, não tôi cuối cùng cũng tỉnh ra khỏi sự mê muội vì tình thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-toi-khong-bao-ve-ho-nua/chuong-3.html.]
Tôi nâng cao giọng, quay sang hai đứa em:
“Hôm nay, thân bằng cố hữu của bố đều có mặt, chúng ta hãy nhân lúc mọi người làm chứng chia lại tài sản trong nhà đi.”
“Bây giờ chia luôn à? Có hơi không tiện…” – Hạ Dao ra vẻ ngại ngùng.
Tôi dịu dàng đáp:
“Nếu em thấy không tiện thì thôi, để chị giữ cả. Mỗi tháng chị sẽ phát sinh hoạt phí đều đặn cho hai đứa.”
“Không được!” – Hạ Dao mất kiên nhẫn.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía con bé. Nó luống cuống kéo Hạ Thừa Văn ra làm bia đỡ đạn:
“Em trai là con trai duy nhất của nhà, lại còn nhỏ. Chị cả chưa từng quản nhiều tiền thế này. Nhỡ tiêu mất phần của em trai thì sao?”
“Thế thì chia đi.”
Lần này, Hạ Dao không phản đối nữa.
Kiếp trước, tôi không đề cập chuyện chia tài sản, sau đó bị hai đứa nó nghi ngờ muốn độc chiếm. Thừa Văn thì luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng, Dao Dao thì lạnh nhạt, chẳng xem tôi ra gì.
Đã vậy, kiếp này tôi sẽ chia cho rành rọt.
“Hạ Thừa Văn là con trai duy nhất của nhà, nên căn nhà này để lại cho em ấy. Chờ đến khi em đủ mười tám tuổi, sẽ sang tên cho em ấy.”
“Trong nhà không có tài sản gì khác, chỉ còn khoản bồi thường bốn mươi vạn. Tôi mười chín tuổi, còn ba năm nữa tốt nghiệp đại học. Ban đầu định nghỉ học, nhưng bố không cho, ông muốn tôi dù có tạm nghỉ cũng phải quay lại giảng đường.”
“Giờ có tiền bồi thường rồi, gia cảnh đỡ hơn, tôi quyết định tiếp tục học. Tôi lấy ba vạn để lo học phí và sinh hoạt phí.”
“Dao Dao học lớp 11, còn hai năm cấp ba, thêm bốn năm đại học học phí và chi tiêu khoảng năm, sáu vạn. Nhưng vì từ nhỏ em chưa chịu khổ bao giờ, nên tôi tính rộng rãi một chút lấy mười vạn.”
Phần còn lại hai mươi bảy vạn, để dành cho Thừa Văn. Trong đó mười bảy vạn đủ lo học tới hết đại học. Còn mười vạn làm sính lễ cưới vợ.”
Hạ Dao tức lắm. Vì sao cô ta chỉ được mười vạn, còn Hạ Thừa Văn lại có nhà và tận hai mươi bảy vạn?
“Không công bằng!” – cô ta gào lên trước mặt mọi người.
Tôi thở dài, nhẹ giọng:
“Thừa Văn là con trai duy nhất, lại còn nhỏ tuổi. Làm chị, mình phải nhường em chứ. Nếu em thấy không đủ, ba vạn của chị cho em hết. Chị xin vay học phí, vừa học vừa làm.”
Mọi người gật gù khen tôi là chị cả tốt.
Hạ Dao không tiện cãi thêm nữa.
Tôi nhìn gương mặt hài lòng của Hạ Thừa Văn và vẻ gượng gạo của Dao Dao, nở một nụ cười.
Một cậu bé tiểu học cầm trong tay hai mươi bảy vạn. Một thiếu nữ mười bảy tuổi sở hữu mười ba vạn. Không phải chuyện hay ho gì.
Tiền bạc dễ làm mờ mắt người ta.
Có tiền mà không đủ bản lĩnh giữ tiền, thì sớm muộn cũng bị quỷ dữ vây quanh.
Quả nhiên, ngay hôm sau đám tang, chú hai và thím hai đã đến tìm tôi:
“Này, để chú thím đưa Thừa Văn và Dao Dao về nuôi, chăm sóc cho.”
Tôi ra vẻ khó xử:
“Bố để lại lời dặn, bảo con chăm sóc các em. Sao tôi dám đẩy trách nhiệm cho chú thím chứ…”