“Lát nữa sẽ gửi địa chỉ ăn cơm qua WeChat cho em, ngoài giải quyết chút việc , gì thì gọi điện.”
Phó An khoác áo khoác , chào khi cửa.
Nói xong, đưa ánh mắt oán trách Ngô Ưu, đe dọa: “Không linh tinh.”
Ngô Ưu đẩy cửa: “Thôi thôi, em mà, nhanh , vướng víu c.h.ế.t .”
Phó An lo lắng , cứ một bước ngoảnh đầu ba , kịp gì Ngô Ưu đóng sập cửa .
Phó An , Ngô Ưu chạy nhảy như một con thỏ hoang, lao thẳng đến sofa đổ vật xuống: “Tuyệt quá, giờ tự do ! Cậu Phó An càm ràm đến mức nào .”
Anan
tò mò hỏi: “Anh càm ràm lắm ?”
Ngô Ưu dậy, ngừng gật đầu: “Rất , đặc biệt đặc biệt, vô địch vô địch càm ràm, với thế ?”
lắc đầu: “ thấy thế.”
“Đó là đang giả vờ thôi, đợi thời kỳ yêu đương nồng nhiệt qua , sẽ bộc lộ bản chất thật, lúc đó sẽ để mắt đến chuyện của , quản , phiền . Ví dụ như Thời Nghi, ăn kem, cho sức khỏe.”
“Thời Nghi, nhà chúng mua nổi vải, mặc ít như thế gì, đời bao nhiêu kẻ ?”
“Thời Nghi, đêm qua thức đến hai giờ sáng , thể ngủ sớm hơn một chút , thức khuya sẽ đột tử đấy, …?”
Ngô Ưu gãi đầu gãi tai, gào thét sofa.
biểu cảm như đang chịu giày vò của Ngô Ưu chọc nhịn : “Anh thế là vì quan tâm , là biểu hiện của tình yêu đấy, ngưỡng mộ còn kịp, một luôn để tâm đến là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào chứ.”
Ngô Ưu ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ kinh hãi: “Thời Nghi, tớ đoạt xá đấy chứ, chuyện mà cũng thể coi là ưu điểm ?”
“Tớ cảm thấy điểm mà.”
Ngô Ưu gật đầu, giơ ngón cái lên với : “Tình yêu lớn lao quá! Nhờ mà thế giới bớt một ‘cẩu độc hoàng kim’ .”
“Thôi đừng trò nữa.” dùng khuỷu tay huých nhẹ Ngô Ưu.
“À , vẫn chọn quần áo.”
Ngô Ưu giật nhận , kéo đến phòng đồ của cô .
Vừa bước , lập tức kinh ngạc. Đó là một phòng đồ rộng bằng cả phòng khách nhà , chất đầy đủ loại quần áo, giày dép và túi xách đẽ.
Ngô Ưu lấy từng bộ từng bộ cho , giúp thử. lúc đang thử quần áo, Ngô Ưu đột nhiên nghiêm mặt :
“Cậu là bạn nhất của tớ, tớ thể giấu , tớ thấy vẫn nên cân nhắc thật kỹ về tớ.”
đầu cô : “Hả?”
“Vì tớ khả năng sở thích quái lạ.”
“Hôm nọ tớ phòng tìm đồ, phát hiện vẽ nhiều tranh, đó đều là một cô bé mười tuổi.”
“Cậu nghi ngờ …?”
“ , tớ thật sự mong thể trở thành một nhà với , nhưng chuyện lớn như thế tớ thể giấu , nếu lương tâm tớ cũng yên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khoa-cua-trai-tim/chuong-6.html.]
Ngô Ưu một cách hùng hồn, vẻ “đại nghĩa diệt ”.
Tin tức như một tiếng sét đánh ngang tai đối với , thật sự thể tin Phó An là như .
Ngô Ưu chạy phòng khách lấy một chiếc chìa khóa lọ hoa :
“Tớ lén giấu chìa khóa phòng , chúng khám phá một phen.”
Ngô Ưu kéo thẳng đến phòng ngủ của Phó An.
“Thế lắm ?”
ở cửa, chút ngượng nghịu.
“Vì hạnh phúc nửa đời của , gì là cả.”
Ngô Ưu thoăn thoắt mở cửa phòng Phó An.
Căn phòng ngăn nắp, còn thoang thoảng mùi nước giặt quần áo.
Ngô Ưu bước , lật tìm một chồng tranh dày cộp, đặt lên bàn. tiến đến gần, chăm chú xem xét.
Trên những bức tranh …
Không là hồi nhỏ ?
Anh quen từ khi nào nhỉ?
ngừng tìm kiếm những ký ức tuổi thơ trong các bức tranh.
Lật từng bức một, cho đến khi lật đến bức tranh cuối cùng, đó là bóng lưng của khi nhập học năm nhất đại học, đang kéo vali ký túc xá.
Ngô Ưu chỉ bức tranh và kể cho :
“Hồi mới đại học, tớ ngang qua phòng từng thấy đang vẽ bức tranh , nên cả nhà tớ đều trong lòng, nhưng mãi đến tận bây giờ vẫn độc , thế lẽ vẫn là đơn phương đấy, chắc cô gái còn .”
Nghe đến đây, đưa tay che miệng, là vì xúc động cảm động, tâm trạng phức tạp đến mức thể diễn tả bằng lời.
Ngô Ưu tưởng buồn liền vội vàng an ủi: “Cậu đừng buồn mà, tất cả đều là chuyện quá khứ , còn cái cô bé nữa, đợi lát nữa hai gặp thì hỏi cho rõ ràng, nhất định bắt kể rõ ràng, biến thái thì chúng thể chấp nhận .”
“Anh biến thái.” vuốt ve đường nét bức tranh, cố gắng kết nối với cảm xúc của Phó An.
Ngô Ưu bất lực lắc đầu: “Cậu cũng đừng quá tin , cái sáng nắng chiều mưa lắm, đến cả tớ là em gái còn hiểu rõ .”
sắp xếp tranh: “Chúng giúp cất nhé.”
“ đúng đúng, nhất là đừng để tớ lén phòng , nếu thì tớ c.h.ế.t chắc.”
Ngô Ưu thu vẻ hung hăng , đột nhiên trở nên hèn nhát, đặt những bức tranh của Phó An trở chỗ cũ, và cô cùng bước khỏi phòng.
“Chiều nay nếu hỏi thấy bằng cách nào, cứ là phòng khóa, cẩn thận nhầm .”
“Yên tâm, tớ sẽ bán .”
Cô thấy gật đầu đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm tiếp tục giúp chọn quần áo.