Lũ bạn cùng phòng trừng lớn mắt theo hướng ngón tay chỉ.
“Thời Nghi, mặc đồng phục á?”
chột gật đầu.
Lưu Việt: “Ối giời!”
Đinh Nịnh: “Ối giời!”
Ngô Ưu: “Ối giời! Ối giời! Ối giời!”
Lưu Việt và Đinh Nịnh lộ rõ vẻ mặt nghi ngờ, chằm chằm hỏi:
“Thời Nghi, đang khoác lác đấy chứ?”
“Đương nhiên , ăn nhanh , thức ăn lên cả nửa ngày mà.”
theo bản năng né tránh ánh mắt cô , cố gắng chuyển đề tài, nhưng chẳng ăn thua gì.
Cả đám vây quanh cửa sổ hồi lâu:
“Thời Nghi, lát nữa ăn xong, dẫn bọn tớ gặp , dù gì cũng là bạn cùng phòng, bọn tớ cũng giúp ‘kiểm định’ chứ.”
Đinh Nịnh xích gần , lắc lắc cánh tay .
“Anh bận công việc lắm, đừng phiền nữa.”
vùi đầu bát cơm, sợ sai thêm một từ nào nữa.
Ăn cơm xong, quả nhiên Đinh Nịnh và Lưu Việt chịu bỏ cuộc, cố kéo đến ngã tư.
Vị trí của chúng gần giữa lòng đường, gần đến mức thể rõ gương mặt thanh tú của viên cảnh sát giao thông.
Anh sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo, từng đường nét đều chuẩn gu thẩm mỹ của .
Thêm cả dáng vẻ trai khi giơ tay điều khiển giao thông nữa, khiến tim đập nhanh như thể bỏ bùa .
Lũ bạn cùng phòng kéo về phía , nhưng dốc lực lùi về phía , đúng lúc đang giằng co thì thu hút sự chú ý của .
Anh liếc về phía , nhanh đó dời mắt .
“Thời Nghi, kìa! trông vẻ như quen ?” Lưu Việt thắc mắc.
“Anh thấy đông , ngại mà.” bịa đại một lời giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khoa-cua-trai-tim/chuong-2.html.]
“Ồ, tự , bảo là bọn tớ đợi tan ca.”
“Không…” cần.
còn kịp gì, đẩy đường .
Thật sự hết cách, đành cứng họng bước đến mặt .
Vốn dĩ ngượng đến mức chân nọ đá chân , nhưng khoảnh khắc bốn mắt , dường như lập tức mất lý trí:
2
“Chào , cảnh sát, tên là Thời Nghi.”
“Ừm.” Anh gật đầu.
“Phiền cho hỏi một chút, hôn một cái tính là chống thi hành công vụ ạ?”
hiểu suy nghĩ thật trong lòng còn kịp qua não tuột khỏi miệng, xong ngượng đến mức yên tại chỗ mà tắt thở luôn.
Đầu tiên lộ một tia kinh ngạc, dường như khóe môi thoáng qua một nụ , nhưng nhanh đó biến mất, lạnh lùng mở miệng: “Tính.”
lấy hết can đảm tiếp tục :
“Cảnh sát vì nhân dân, nhân dân và cảnh sát đồng lòng.” chỉ về phía lũ bạn cùng phòng đang ở cuối vạch kẻ đường. “Vừa nãy lỡ khoác lác với chúng nó rằng là bạn trai , lát nữa tan ca , thể giúp một chút , nếu chúng nó sẽ buông tha cho , ơn ạ.”
cầu khẩn , còn kịp đợi câu trả lời thì đèn giao thông chuyển màu.
Anh liền , lưng đối diện với , tiếp tục điều khiển giao thông.
Thôi , chắc chắn từng gặp ai ' vấn đề' hơn .
che mặt về bên cạnh lũ bạn cùng phòng, tìm một đống lý do để ứng phó với màn tra hỏi của chúng nó.
Anan
Trừ Ngô Ưu và bạn trai cô , rõ ràng những khác đều tin lời , nhưng khổ nỗi câu hỏi nào cũng ứng phó một cách hảo chê , nên chúng nó cũng chẳng gì thêm.
Chúng chuẩn rời , vài bước thì phía truyền đến tiếng bước chân dồn dập:
“Thời Nghi…”
Là giọng của cảnh sát!
, lũ bạn cùng phòng và bạn trai của chúng nó cũng đồng loạt theo .
Anh bước tới xoa đầu , ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều:
“Vợ , nãy đang trong ca trực nên hôn em , bây giờ thì .”