Yêu Là Tự Do Không Phải Giam Cầm - Chương 2: Nhận Ra Sai Lầm

Cập nhật lúc: 2025-10-09 08:56:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

  từ khi rời khỏi căn nhà đó, cùng sự tự do của ngừng khắp nơi. cảm thấy niềm vui đang chào đón , nhưng cảm thấy vô cùng đói bụng. chẳng tiền, thậm chí cũng quên đường về nhà mất .

 

Bởi lâu lắm ngoài, lúc mới cảm thấy ân hận. để trở về nhà đây?

 

chỉ thể một bên, đưa mắt chăm chăm đang bánh mà thôi. Hơn hết, nhiều đến mua, trong khi giống như một đứa bé thèm thuồng, chẳng thể ăn mà cứ ngước mắt ...

 

Thời gian bắt đầu trôi qua, tiệm bánh đó cũng sắp đóng cửa. Khi khách nào hết, ngay lập tức một chiếc bánh rơi xuống mặt đất. Lúc , tiến đến với ý định nhặt lên, vì đói lắm . còn lý trí giữ sự tự tôn của nữa, bởi nếu như lấp chiếc bụng rỗng , chắc chắn sẽ c.h.ế.t đói mất...

 

Và khi ở chung với chị thì lúc nào chị cũng cho ăn đầy đủ, cho thiệt thòi một chút nào. Nghĩ đến đây, cảm thấy thật sai. cảm thấy những lời chị đều là đúng. Người phụ nữ nhặt chiếc bánh mặt đất, chốc lát tiến , dùng chân của dẫm tay :

 

“Này, cái thứ ăn xin ở đến ? Mày mau cút khỏi đây ! Để tao cho mày , đây là chỗ bán hàng chứ chỗ ăn xin của mày!”

Tài

 

dẫm tay, chốc lát nức nở. bao giờ cảm thấy tủi nhục như . cảm thấy con ở ngoài đây thật đáng sợ, còn ghê rợn hơn trong căn nhà , căn nhà mà từng sinh sống...

 

rút đôi bàn tay của , khi chân của chị dẫm đến nỗi đỏ ửng. Cảm giác đau đớn khiến dùng miệng của thổi cho tay bớt đau ...

 

Lúc , chị đưa mắt chăm chăm , đó tát mặt mà quát: “Mày cái gì hả, con chó? Bộ mày c.h.ế.t đói lắm ? Mau biến chỗ khác cho tao ăn!”

 

Dứt lời, chị dùng chân của dẫm chiếc bánh đó, khiến cho nó tan nát. Còn thì chỉ nép một bên trong sự sợ hãi mà . Lúc , dòng tấp nập qua , ai để ý đến , trong khi họ mua ăn mà đầy vui vẻ...

 

cảm thấy ấm ức, tủi nhục đến tột cùng. Nước mắt lăn dài đôi má, : “Chị, em sai ... Bây giờ em gì đây? Không ngờ ngoài thế giới , giống như chị , con ở đây thật đáng sợ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/yeu-la-tu-do-khong-phai-giam-cam/chuong-2-nhan-ra-sai-lam.html.]

 

Và cái tự do mà em cũng chỉ là nhất thời thôi. trải qua sự đau khổ. Hơn hết, ở bên chị thật sung sướng. Nếu thể , em sẽ chọn con đường nữa !”

 

Tiếng của dường như khiến cho ông trời lay động, mà đưa chị hoặc một ai đến bên để thể an ủi cho một cảm giác gần gũi, khiến bớt đau lòng hơn. Mà ngược , dường như ông trời thử thách . Ngay lập tức, một cơn mưa lớn cũng ập xuống...

 

chốc lát ướt hết mà run cầm cập. Sự sợ hãi hiện rõ khuôn mặt . lên tiếng thì thào: “Mưa... Mưa ! Mình cảm thấy lạnh quá . Bây giờ gì đây? Và nếu như cứ tiếp tục mưa mà chỗ trú, thì sẽ bệnh mất!”

 

bước con đường tăm tối , nơi những ánh đèn mờ ảo, những chiếc xe cộ ngừng băng qua. Thậm chí dòng cầm dù tấp nập đường, nhưng họ cũng chẳng bận tâm đến gì...

 

Giờ cứ run rẩy như , giống như một kẻ điên, cứ loạng choạng con đường . Trong khi lúc , cũng chẳng thời gian trôi qua bao lâu. Bởi vì quá mệt mỏi, nên ngã xuống mặt đất. Ánh mắt của dần mờ :

 

“Mình tự do mà... ngờ sự tự do của là như thế . Và bây giờ cảm thấy thật hối hận. Mình gì đây chứ? Không lẽ đây chính là kết cục khi lời của chị ? Ông trời trả giá ?”

 

cứ đường run rẩy. Sau một lát, cũng một chiếc xe lao tới. Chiếc xe đó dừng ngay mặt . chiếc xe là ai, và chuyện gì sắp tới nữa. , khi ánh mắt dần mờ , cũng thấy rõ bước xuống xe là ai khác, mà chính là chị với khuôn mặt lo lắng. Chốc lát, chị tiến đến ôm chầm lấy , mà cố dìu đưa lên xe, cùng giọng đầy hoảng loạn rằng:

 

“Em, đừng xảy chuyện gì ? Chị đến bên cạnh em nè. Chị sẽ cho em gặp bất kỳ chuyện gì nữa. Và chị sẽ bao giờ cho em rơi tình cảnh bi thương như ...”

 

Thế là, khi dìu trong xe, chị cũng bắt đầu chở đến bệnh viện, để xem thử coi như thế nào. Trong sự lo lắng của chính , một lát, chiếc xe cũng đến nơi mà dừng . Khi phòng cấp cứu, chị bên ngoài ngừng qua . Khoảng tầm ba phút , bấy giờ một y tá cũng . Chị vội vàng hỏi:

 

“Này, hiện tại cô hả?”

 

Bác sĩ trả lời: “À, may mắn là chỉ bệnh nên ngất mà thôi. Thậm chí nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe . Và cho cô uống t.h.u.ố.c đều đặn. Lần đừng để cho cô ngoài mưa nữa, bởi sức đề kháng của cô . Với nhà bệnh nhân nên đưa cô ngoài nhiều hơn, vì thấy cô dấu hiệu của sự trầm cảm, dường như là ở trong nhà miết, ?”

Loading...