Yêu Đương Làm Chậm Tiến Độ Trồng Trọt Của Tôi - Chương 4: Hai vị khách nhỏ đáng yêu mới đến
Cập nhật lúc: 2025-03-08 20:11:48
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Diệu thật lòng cảm thấy đúng là tài năng thiên phú. Mới đến đây vài ngày thôi mà chẳng còn đau lưng mỏi chân gì nữa. Làm việc cũng tràn đầy sức lực! Soi trong gương, thấy một trai khôi ngô với đôi mắt sáng như , chẳng còn là nhân viên kinh doanh yếu ớt, trắng trẻo ngày nào từng trêu là “giả heo ăn hổ” nữa.
“Da đen !” Sở Diệu vui vẻ reo lên.
Mẹ Sở đang giúp chồng thiện những công đoạn cuối cùng của hàng rào. Nghe con trai , bà vô thức : “Vậy mau bôi chút kem chống nắng ?” Nói xong, thấy vẻ phấn khởi của con, bà nhịn mà bật .
Từ khi Sở Diệu lên thành phố lớn lập nghiệp, bà ngày nào nguôi nỗi lo. Mỗi năm con trai về thăm nhà, bà đều thấy rõ sự mệt mỏi hiện lên gương mặt . Cái vẻ năng động, tươi sáng đầy sức sống từ thời còn học xã hội mài mòn chẳng còn sót chút gì. Ngay cả khi giao tiếp ở quê, cũng mang theo nụ giả tạo chẳng thật lòng.
Bà đau lòng lắm nhưng chẳng . Ép con trai ở cái huyện nhỏ cũng nhưng ở một thành phố hạng mười tám như thế , thứ đều cần mối quan hệ. Đến cả việc phục vụ bưng đĩa ở khách sạn thôi, khi phía còn là cả một mạng lưới họ hàng chằng chịt. Con trai bà gì cũng nghiệp đại học danh tiếng, chịu nổi những uất ức ? Hơn nữa, lương tháng ở huyện nhỏ chỉ vỏn vẹn hai, ba triệu, dù chẳng trả tiền thuê nhà và cơm nước cũng rẻ nhưng với chút chí tiến thủ, ai cam tâm sống mãi ở nơi chẳng tương lai phát triển chứ?
Tuy nhiên, mặc dù ở thành phố lớn kiếm nhiều tiền hơn nhưng bà chẳng thể gặp con thường xuyên, luôn lo lắng nó tự chăm sóc bản . Mỗi dịp nghỉ hè, bà đều xách theo bao lớn bao nhỏ lên thăm con. Trong căn phòng nhỏ xíu , bà đợi con trai tăng ca về, khi chờ đến tận nửa đêm…
Vì , khi luật sư gọi điện báo rằng Sở Diệu thừa kế hòn đảo nhưng chỉ thể trồng trọt, bà Sở – Sở Chi Viện – chỉ do dự một thoáng đồng ý ngay. Như lời ông nội Sở từng , nhà một mảnh đất chính là chỗ dựa cho những tha hương lập nghiệp. Dù nữa, trồng chút gì đó ăn cũng chẳng lo c.h.ế.t đói, chẳng cần đau đầu xoay xở giữa đám lãnh đạo, đồng nghiệp. Đây ít nhất cũng là nơi để nghỉ ngơi, lấy tinh thần.
Nhà họ Sở vốn dĩ chẳng kỳ vọng Sở Diệu sẽ nên nghiệp lớn hòn đảo . Chẳng qua vì thương con, họ chịu quá nhiều áp lực mà thôi.
Dưới bàn tay khéo léo của cha Sở – Vu Hải Dương, hàng rào của ngôi nhà nhỏ đầu tiên tất.
Những thanh tre xanh mướt đan xen với , hai đầu cố định bằng ống tre. Cứ mỗi hai mét một ống tre cắm sâu xuống đất, nên chỉ cần gió lớn, sẽ chẳng lo hàng rào sẽ đổ. Ban đầu ông còn định mang đá về xếp chân hàng rào, như thể đào một luống đất nhỏ xung quanh để trồng mấy loại rau dây leo như bí ngô đậu đũa. kỳ nghỉ vài ngày xin hết, cha Vu dặn dò đủ điều, lưu luyến cùng vợ rời .
Sở Diệu gọi điện cho Khang Hội Quốc để thuê xe của , còn chuẩn thêm ít gạo do thôn dân tự trồng, trứng gà và mấy đặc sản địa phương để cha mang về. Đưa cha lên xe buýt ở thị trấn xong xuôi, mới cùng Khang Hội Quốc đảo.
Thị trấn quả nhiên náo nhiệt hơn tưởng tượng. Nghe hôm nay còn là ngày họp chợ lớn nên từ sáng sớm, Khang Hội Quốc chở mấy cụ già trong thôn chợ mua đồ, đến trưa giúp đưa họ về các thôn bên núi. Chiều đến, khi nhận hai trăm tệ tiền bao xe từ Sở Diệu, về tay . Thế là quyết định ghé qua khu chợ sắp tan để mua ít đồ rẻ.
Sở Diệu lớn đến từng vẫn từng chợ phiên bao giờ. Dù giờ đây chợ sắp tan nhưng vẫn còn vài tiểu thương gần đó dọn hàng. Họ đang lớn tiếng rao bán hàng tồn cuối cùng. Cậu theo Khang Hội Quốc mua ít rau khô. Giữa mùa xuân , thời điểm giao mùa còn khó khăn, tuy núi măng để đào nhưng hầu hết rau dại và rau trồng vẫn lớn. Rau tươi mua ngoài đa phần là từ nhà kính, giá cả đắt đỏ, trong thôn thường tiếc tiền chẳng dám mua nhiều để ăn.
Ngược , rau khô rẻ hơn hẳn. Đa là đậu đũa khô, cà tím khô, khoai tây khô – dễ bảo quản, tiện dùng. Mang về ngâm nước nấu canh vẫn thơm ngon ngọt lành.
Xách theo vài bó rau khô, Sở Diệu đầu thì bắt gặp một quầy bán gà con. Ông chủ mang đến mấy sọt gà nhưng giờ chọn gần hết. Chỉ còn ba, bốn chục con chen chúc trong sọt, kêu chiếp chiếp ngừng. Mấy đứa trẻ con quanh đó tò mò ngắm nghía, mua về nuôi cho vui.
“Anh Đại Quốc, mua vài con gà con.” Sở Diệu đám gà vàng óng mềm mại , chân như dính chặt chẳng bước nổi.
Khang Hội Quốc quan sát một lúc bảo: “Toàn là gà sót chọn thôi, chắc gà trống nhiều đấy.”
Sở Diệu : “Dù cũng nuôi, cứ thử tập tành xem . Với gà trống cũng mà, nuôi vài tháng thịt, hầm canh uống."
Khang Hội Quốc ngẫm nghĩ cũng , khí chất tinh thành thị Sở Diệu vẫn phai nhạt hết, là hai bảy, hai tám tuổi nhưng trông vẫn như sinh viên, phỏng chừng đầu tiên đến một nơi như thế , vẻ mặt chẳng khác nào Lưu Lão Lão mới Đại Quan Viên.
“Được , để trả giá giúp .”
Gà con vốn chẳng đắt, mỗi con năm hào. Bởi vì đây là chỗ gà còn sót , ông chủ cũng đòi thêm tiền, tổng cộng ba mươi tám con gà con tính cả giỏ, cho Sở Diệu thêm một túi cám gạo, lấy hai mươi đồng.
Cái sọt là loại đan bằng tre thường thấy ở trong thôn nhưng nan tre mỏng hơn nên tròn lớn độ đàn hồi. Tuy nhiên, nó chỉ đựng gà con hoặc đồ nhẹ, chẳng bền bỉ gì mấy. Sở Diệu thích lắm. Dù sân nhà giờ mới hàng rào, chuồng gà gì cả. Có cái sọt dùng tạm để nuôi gà con .
Mua gà con xong, sắm thêm vài đôi giày vải đế đất. Sở Diệu hài lòng về với cả đống chiến lợi phẩm.
Khang Hội Quốc chèo thuyền đưa về đảo cũng về nhà . Sở Diệu thì vác khuân đống đồ trở . Ông nội Sở và bà nội Sở đang phơi quần áo ngoài sân.
Đám gà con lập tức chiếm cảm tình của hai ông bà cụ. Bà nội Sở nhanh chóng bếp thái nhỏ ít bắp cải trộn với cám mịn cho gà con ăn, đó tất bật sắp xếp chỗ cho lũ gà nhỏ trong phòng chứa đồ, lấy cái sàng úp sọt , tránh chuột thú lẻn cắn c.h.ế.t gà.
Hai chú chó nhỏ phấn khích chạy vòng quanh Sở Diệu. Con mèo Tiểu Bạch dài bậu cửa sổ, ngáp một cái, liếc với vẻ hài lòng.
Vừa nãy còn bảo sợ nó quậy phá đám gà con. Sao nổi chứ? Nó mèo thật !
Buổi tối, bà nội Sở đảm nhận việc nấu nướng. Hai ngày nay bà cụ chẳng giúp gì nhiều nhưng xách giỏ hái kha khá rau tề mềm non quanh nhà. Loại rau tề mọc sớm, mỗi cây chỉ dài chừng hai tấc. Rửa sạch hai nước, băm nhỏ trộn với thịt bằm và trứng gà để gói bánh bao – tươi ngon thơm lừng!
Sở Diệu ăn ngấu nghiến đến bốn mươi chiếc bánh bao to, no đến mức cứ hic hic liên hồi. Ngay cả ba “tiểu bảo bối” trong nhà cũng ăn bánh bao. Mỗi đứa một bát năm cái, mấy chú chó con ăn xong vẫy đuôi tíu tít. Đến Tiểu Bạch cũng no nê mãn nguyện, cuộn tròn trong lòng bà nội Sở mà l.i.ế.m láp chân.
“Ngày mai ông sẽ dọn một mảnh đất để trồng ít ngô gì đó. Vài ngày nữa là đến kinh trập , thể để lỡ thời vụ .” Ông nội Sở cầm tấm bản đồ của đảo, càng càng thấy vui trong lòng: “Cứ chọn khu đất phía nhà , cũng rộng rãi. Ông sẽ trồng ngô ngọt để nhà luộc ăn. Hôm nay ông dạo một vòng, phát hiện phía nhà một vũng nước nhưng cỏ dại che kín nên rõ. Sau dọn dẹp cái vũng đó , chúng còn thể trồng sen thả cá, nuôi vịt gì đó. Bên còn một con suối nhỏ, rộng chừng ba, bốn mét, nước trong veo. Ông kỹ thì thấy trong đó cả cá lẫn cua nữa.”
Bà nội Sở vuốt ve Tiểu Bạch, mỉm bảo: “Hồi còn ở thành phố, ngày nào cũng chỉ dạo, chẳng việc gì . Giờ thì , mở mắt là việc để . Phải để ông nội con vận động gân cốt một chút.”
Sở Diệu gật đầu đồng tình: “Vận động thì chẳng nhưng ngàn vạn đừng để mệt quá. Hai đến đây là để dưỡng già, nghỉ ngơi cho thoải mái. Nếu lỡ mà mệt nhọc gì, chẳng rắc rối to ? Cha cháu mà chắc mắng cháu c.h.ế.t mất.”
Ông nội Sở lớn: “Làm mà mệt chứ? Hồi trẻ ông cũng xuống ruộng đấy, tin thì hỏi bà nội cháu xem. Nhà nghèo, chẳng trâu bò gì, tự vác cuốc. Mấy mẫu đất cũng trồng hết. Nếu …” Ông cụ đến đây thì khựng , thở dài một tiếng: “Nhà họ Bạch mấy em thôi, mà từng đứa một…”
Bà nội Sở vỗ nhẹ lên đùi ông cụ, ngắt lời: "Dù cũng đều là chuyện qua, may mắn là bao năm nay cuộc sống cũng đến nỗi nào. Chỉ là ngờ bên phía em trai ông vẫn còn nhớ đến nhà ."
Trong lúc trò chuyện cùng ông bà, Sở Diệu mới thực họ hàng bên phía bà nội, cũng chẳng họ hàng ruột thịt gì của ông nội, mà là ruột của ông nội Sở. Thế nhưng, ông cũng chỉ là con nuôi. Nghe kể, hồi đó loạn lạc lắm, đất đai, sản nghiệp gì cũng chẳng , ai nấy đều nghèo rớt mồng tơi. Nhà cả c.h.ế.t hết, bà cố nhận con nuôi. Nói trắng thì cũng chỉ là thêm một gáo nước nồi cơm, mà cụ vẫn nuôi lớn cả đám trẻ.
Chỉ là năm đó, quan hệ giữa cả và mấy em của ông nội lắm, cuối cùng dứt khoát ngoài ăn buôn bán, biệt tích mấy chục năm tin tức. Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng ông cũng trở về, đem bộ gia sản kiếm chia cho con cháu của mấy em kết nghĩa, ngay cả con gái bên ngoại cũng phần. Những thứ đó đều là nhà cửa, châu báu, tiền bạc thể thấy , chỉ phần chia cho Sở Diệu là hòn đảo.
Nhìn thì rộng lớn thật nhưng phát triển chắc chắn tốn kém vô cùng. Huống chi còn quy định rõ chỉ nông nghiệp thôi.
Theo lời vị luật sư bên cử đến, khi những tài sản chia xong xuôi thì cả coi như trả ơn nuôi dưỡng của bà cụ năm xưa, đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng thể yên lòng. Hơn nữa, qua cách chuyện, ông còn để lộ rằng đám họ hàng bên đó đang tranh giành phần tài sản lớn đến mức suýt nữa thì loạn cả lên. Nếu trong di chúc ghi rõ con cái của con gái ngoại tộc cũng hưởng phần, e rằng họ chẳng chịu nhả dù chỉ một đồng. Vậy mà họ vẫn còn so đo tính toán, nhà nào nhiều con trai thì đòi lấy nhiều hơn. Cuối cùng, luật sư chịu nổi nữa mới lên tiếng giải thích rằng tài sản chia theo đầu , chẳng phân biệt con trai con gái.
Tóm , bên thì náo nhiệt ầm ĩ, còn phía Sở Diệu yên ắng lạ thường. Xem xong đất đai, ký giấy tờ ngay, thủ tục tất là xong chuyện.
Ngay cả ông nội Sở, ông nội của Sở Diệu, mỗi năm cũng chỉ về quê một để thăm mộ. Sau , khi chính sách đổi từ chôn cất sang hỏa táng, ông cụ bỏ thêm một khoản tiền để dời mộ của ông bà cố sang khu nghĩa trang chính quy. Từ đó, việc thăm viếng cũng sắp xếp lệch thời gian với mấy chị em họ hàng, bởi vì ông chẳng dây dưa những rắc rối trong nhà nữa.
Mặc dù rằng mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng ai tránh chuyện khó khăn nhưng rõ ràng ông nội Sở vẫn mang trong lòng ít oán trách với mấy em ruột thịt. Ông cụ thường than vãn rằng hồi xưa, lúc đấu địa chủ chia ruộng đất, chẳng ai bảo chỉ chia cho con trai mà cho con gái. Vậy mà chẳng hiểu giờ thành thế , cứ như thể mấy đứa con gái chẳng chị em ruột, chẳng con ruột của họ , sợ rằng chúng ăn thêm một miếng là thiệt .
Mẹ Sở, Sở Chi Viện, từ nhỏ cưng chiều. Ông nội Sở vốn nỡ để đứa con gái độc nhất lấy chồng xa, vì mới nảy ý định kén rể về nhà. Sau cũng là do Sở tự để ý đến Vu Hải Dương, thật khéo là phận của Vu Hải Dương cũng thích hợp ở rể, nên hai mới đến với .
Thực đây, ông nội Sở còn từng nghĩ xem nên để con gái sinh thêm một đứa nữa mang họ Vu , thế nhưng Vu Hải Dương từ chối. Ông cảm thấy nuôi dạy con cái cho , một đứa là đủ , mang họ ai mà chẳng ? Chẳng lẽ mang họ Sở thì khi ông c.h.ế.t , nó sẽ đốt vàng mã cho ông chắc? Hơn nữa sinh con khổ sở bao nhiêu, ông nỡ để vợ chịu khổ thêm một nữa.
Sau , khi khuynh hướng tình cảm của con trai , ông cũng chỉ thở dài bảo rằng đó là phận. Cùng lắm thì nhận con nuôi, vẫn thể chăm sóc tuổi già và lo hậu sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/yeu-duong-lam-cham-tien-do-trong-trot-cua-toi/chuong-4-hai-vi-khach-nho-dang-yeu-moi-den.html.]
Có lẽ chính vì tính tình nhà họ Sở đều hiền hòa mà Sở Diệu nuôi dưỡng thành một như . Nhìn thì giống ấm nhưng thực chất kiên định hơn ai hết, trong lòng luôn chủ kiến rõ ràng.
“Nó là một .” Nhắc đến em , ông nội Chu thở dài: “Cha chúng mất sớm, một nuôi mấy đứa con, thêm một miệng ăn. Người trông thôn xì xào đủ điều. Ban đầu là nhà họ Sở em nhưng bên sợ chia gia sản —— gia sản cái quái gì mà chia? Ai nấy đều nghèo đến mức quần mà mặc! Sau đứa trẻ cũng giỏi giang, việc gì cũng tháo vát, gặp ai cũng toe toét. Rồi đó hai mươi tuổi thì ngoài xông pha. Khi chúng còn sống thì còn thể gửi thư về, mất là bặt vô âm tín. Nói cho cùng vẫn là nhà họ Sở chúng với nó nhưng mà đám vô ơn ... thôi bỏ ."
Ông nội Sở xoa xoa thái dương, tiếp tục xem bản đồ: "Hay là chúng thuê vài đến khai khẩn ruộng lúa nhỉ? Đất như mà bỏ hoang thì cũng tiếc, ông xem , đều là đất màu mỡ, cỏ nhổ là bật lên ngay, đất đen nhánh còn tơi xốp. Hơn nữa, ông thấy cây đào sườn núi đều nhú mầm , chẳng bao lâu nữa sẽ kết nụ nở hoa."
Sở Diệu đáp: “Cũng cần vội vàng thế ạ. Gần đây già với trẻ con, thuê thì trấn, mà ở trấn ai chịu lặn lội đây cày cuốc chứ? Cháu tính cứ tự dọn dẹp , chỗ nào rõ thì gọi điện hỏi trưởng thôn. Đợi họ rảnh rỗi đến chỉ dạy một chút là . Với cháu cũng định dùng thuốc trừ sâu phân hóa học, cứ trồng đồ sạch, để nhà ăn thôi.”
Ông nội Chu lớn: “Trồng trọt là việc nặng nhọc đấy, cháu chịu ?”
Sở Diệu cũng theo: “Thì thử xem ạ, dù gì cháu cũng còn trẻ, sức dài vai rộng mà.”
Hôm , Sở Diệu dậy thật sớm, ăn một bát sủi cảo bà nội Chu nấu vác cuốc, xách giỏ đồng.
Mặc dù rằng hòn đảo phần lớn là đồi núi, ít nơi bằng phẳng. dù đây cũng là mảnh đất rộng hơn hai mươi nghìn mẫu, chỉ riêng đất bằng phẳng nhà cũng rộng ít nhất hơn ba trăm mẫu, trừ khe suối, vũng nước, cũng thể khai khẩn hơn hai trăm mẫu.
Những thửa ruộng cũng nhiều năm canh tác nhưng đất ở đây , màu mỡ, chai cứng. Thêm đó, nước xung quanh cũng dồi dào, một cuốc cuốc xuống, lớp đất lật lên đen nhánh, còn thể thấy những con giun đất béo múp.
Cỏ dại mọc um tùm thì nhổ lên ném sang một bên, cây bụi thì chặt đứt đào tận gốc. Còn những mầm cỏ nhỏ mới nhú lên thì càng đáng ngại, nhổ lên phơi vài ngày là héo khô, trực tiếp khô héo thành phân bón. Đến lúc đó, đem cỏ dại, cây bụi phơi khô chất thành đống đốt thành tro, sẽ là loại phân bón hơn.
Thế nhưng, Sở Diệu hì hục đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, đầu mới thấy ngay cả nửa mẫu đất cũng dọn dẹp xong. Khung cảnh nông như tiên cảnh trong video , ngược còn khiến mệt đến thở .
Nghỉ ngơi một lát, tiếng bà nội gọi về ăn cơm.
Tiếng gọi khiến Sở Diệu thoáng ngẩn . Cậu nhớ hồi nhỏ, khi nghịch ngợm bên ngoài, cha bận rộn chẳng để ý đến , ngày nào cũng là bà nội gọi về ăn cơm. Giờ lớn , giọng bà, bất giác thấy lòng trào dâng nỗi nhớ da diết.
“Dương Dương nhà trông cũng dáng việc đấy chứ.” Bà nội Sở cầm chổi quét đám đất và cỏ dính Sở Diệu, ngớt: “Nhìn từ xa cái bóng lưng , chẳng khác gì một nông dân chính gốc.”
“Nông dân thì gì mà ? Nhà nào ngược lên ba đời chẳng nông dân? Điều đó chứng tỏ Dương Dương nhà quên cội nguồn.” Ông nội Sở cũng theo, tay vẫn thoăn thoắt thái rau dại cho lũ gà con. Rau dại đào đó, ông cụ nhặt bỏ lá già nhưng vứt , hôm nay tìm thấy một cái thớt lớn trong phòng chứa đồ, mang sân thái rau bữa ăn thêm cho đàn gà con.
Đàn gà con thả chơi, lăn lóc khắp sân như những cục bông lông xù. Hai chú chó nhỏ canh ở cổng, mắt dán chặt lũ bông , sợ chúng sơ ý chạy mất.
Trong sân vẫn dọn dẹp, khắp nơi đều mọc đầy mầm cỏ dại. Đám gà con cứ thế rúc rỉa trong bãi cỏ, phỏng chừng thể tự ăn no bụng.
Trong bếp, bếp lò đất bốc lên mùi thơm của thức ăn, bà nội Sở ngâm đậu đũa khô, cà tím khô, lấy nửa con gà trong tủ đông chặt, cho hầm một nồi lớn. Đồ ăn hầm bằng nồi gang củi lửa đúng là thơm, kể bà cụ còn dán thêm một vòng bánh cuốn nhỏ, một mặt áp chảo vàng giòn, một mặt ngấm nước rau mềm xốp, thơm ngon vô cùng.
Ông nội Sở ăn khen: " là hương vị , ôi, lâu lắm ăn bữa cơm nào ngon như . Mặc dù là rau khô nhưng lúc phơi chắc chắn là rau non, ăn hề thấy xơ. Ở thành phố chúng thể ăn rau khô ngon như ? Cho dù thì cũng đắt đỏ vô cùng. Còn con gà , hầm nhừ mà nát, chỉ gà mới như . Gà công nghiệp bán ở siêu thị hầm một chút là nát, ăn bã."
"Ăn cơm mà cũng chặn miệng ông, mau nghỉ ngơi ." Bà nội Sở cũng , bà cụ cảm thấy từ khi đến đây, cả đều thư thái, thoải mái hơn. Cũng thích ngoài dạo, đào rau dại, bới một hai củ măng, cũng thêm sức lực. Ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn nhiều, khẩu vị cũng hơn.
Sức khỏe bà cụ , hồi nhỏ dinh dưỡng đầy đủ, sinh xong con gái liệt giường đến nửa năm mới thể dậy. Bình thường hễ chút đau đầu nhức óc là việc gì, ăn cơm cũng chỉ vài miếng là no. Cũng chính vì , cả đời bà cụ từng . Trước đây nghèo khó, may mắn còn thể chút đồ thủ công tại nhà, chút tiền, con gái, con rể hiếu thảo, để bà cụ bất cứ việc gì. Nếu Sở Diệu từ nhỏ ngoan ngoãn, lời, phỏng chừng ngay cả trông cháu bà cụ cũng chẳng .
Cứ như sống đến hơn bảy mươi tuổi, bà nội Sở thực sự mỗi ngày đều sống trong thấp thỏm, chỉ sợ ngày nào sẽ . Thế nhưng khi đến đây, do phong thủy , bà cụ cảm thấy trong sức sống hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.
Nhìn ông bạn già của , cháu trai khôi ngô, đám gà đầy sân, mấy chú chó tinh nghịch và chú mèo mềm mại, bà cụ nghĩ rằng sống thế vẫn là nhất.
Trong thôn điểm nhận bưu phẩm, bình thường ai mua đồ qua mạng thì chỉ gửi đến trấn nhờ Khang Hội Quốc tiện tay mang về. Tuy nhiên, trong thôn xưa nay cũng ít khi mua hàng qua mạng, ngoại trừ những lúc nghỉ lễ con cái về quê, hoặc Tết những ăn xa gửi đồ về nhà.
Riêng Sở Diệu thì mê mẩn việc mua sắm. Cậu đặt Taobao mấy bộ quần áo lội nước, dọn dẹp ao hồ sẽ dùng đến, trong phòng chứa đồ . Còn mua ít hạt giống rau và lương thực đặc biệt. Nào là hạt giống ngô ngọt, nào là hạt giống bí ngô, còn hạt giống dưa hấu, dưa lê của một giống đặc biệt. Những hạt giống trong thôn đều , vẫn thích trồng một loại cây trồng kinh tế hơn, dù trồng quen , cũng dễ chăm sóc, thể bán lấy tiền.
Còn mấy loại hạt lạ lẫm , ai cũng sợ trồng . Có hạt giá rẻ, lỡ hỏng thì tiếc đứt ruột.
Ngoài hạt giống, Sở Diệu còn mua thêm một ít cây hoa và cây ăn quả. Cây hoa phần lớn là loại đuổi côn trùng và muỗi, như hoa lai hương cỏ bạc hà. Cây ăn quả thì mua mấy cây sung và cây nho, chuyên dùng để trang trí sân vườn. Ngoài sân nhà , sân của mấy căn nhà nhỏ khác cũng tranh thủ rào , dọn dẹp sạch sẽ thì mới thể cho thuê, nếu để trống ở đó cũng thật lãng phí.
Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên, mưa xuân ào ạt trút xuống, thấm đẫm từng tấc đất.
Tiểu Bạch xổm bậu cửa sổ bên ngoài, nhịn rùng . Một lớp ánh sáng nhàn nhạt cuộn trào trong lớp lông mềm mại của nó, khiến nó kìm mà phát những tiếng kêu thỏa mãn. mới thoải mái một lúc, nó lập tức thấy qua màn đêm mờ mịt và màn mưa dày đặc, hai cái đầu tròn vo, lén la lén lút xuất hiện bên ngoài hàng rào.
Hai vật nhỏ ngọ nguậy, lẽ thực sự tìm chỗ nào để , sốt ruột kêu lên. Tiếng kêu lập tức kinh động đến hai chú chó đang nghỉ ngơi trong phòng khách, tiếng ồn ào chỉ đánh thức hai già đang ngủ ở tầng một, mà ngay cả Sở Diệu, gần đây hễ đặt lưng xuống gối là thể ngủ say như chết, cũng đánh thức.
"Có chuyện gì ?" Sở Diệu vội vàng mặc quần áo, xỏ dép lê chạy xuống lầu.
Ông nội Sở cầm đèn pin mở cửa, nheo mắt ngoài một lúc gọi: “Dương Dương, cháu xem thử ngoài cổng con vật nhỏ nào ?”
“Đừng là chồn…” Bà nội Sở lo lắng cho đàn gà con mà nhốt trong phòng chứa đồ.
Sở Diệu cầm ô từ cửa bước , đến gần hàng rào quan sát kỹ, đầu hét to: “Ông bà ơi, là hai con mèo con!”
“Ôi trời, mèo rừng con lạc ?” Nghe là thú non, lòng bà nội Sở mềm nhũn.
Sở Diệu nhà lấy cái chậu , mở cổng hàng rào, nhặt hai cục lông ướt sũng trong mưa bỏ chậu, bế về nhà: “Hai con mèo cam.”
Hai chú mèo con dính mưa nhỏ xíu như bàn tay, lông ướt át, thảm thương kêu “meo meo” với Sở Diệu.
Bà nội Sở vội tìm khăn khô lau lông cho chúng: “Mèo cam ? Vậy thì mèo rừng . Chắc là mèo nhà nào đó chạy lên đảo sinh nhỉ? Ôi, xem mà lạnh run cả lên. Ông già, mau pha nước nóng với cơm, thêm chút canh cá thừa xem chúng ăn .”
Hai chú mèo con vẻ đói lắm, húp sạch cơm ngâm canh, bụng tròn căng trèo lên Sở Diệu.
Tiểu Bạch từ lầu xuống, lạnh lùng hai “kẻ vô liêm sỉ” , phát tiếng gừ bất mãn.
Một chú mèo con liếc Tiểu Bạch, nheo đôi mắt tròn xoe, kêu lên những tiếng còn non nớt hơn, dùng sức dụi dụi tay Sở Diệu mấy cái.
Dỗ ông bà nghỉ, Sở Diệu bế hai chú mèo mới đến về phòng ngủ, hơn nữa còn khách khí chút nào nhét hai con mèo con trong ổ mà đây chuẩn cho Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, mày là lớn, chăm sóc hai em cho nhé. Chậc, mai tao mua ít thuốc tẩy giun, cũng tụi mày rận gì nữa."
Hai chú mèo cam: ???
Meo meo meo, chúng con rận !