Y Phi Tuyệt Thế Xuyên Không: Chiến Vương Độc Sủng Mình Ta - Chương 31: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-16 08:36:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn ngươi đều xem qua !
Kỳ Diệu chút buồn Mặc Minh: “Ta chữa bệnh cho ngươi đó, xem chỗ bệnh, thể châm kim cho ngươi.” Kỳ Diệu thầm nghĩ trong lòng, ngươi đều xem qua , còn sợ xem chân .
Mặc Minh chút tự nhiên gật đầu, buông tay .
Kỳ Diệu đưa tay vén ống quần của Mặc Minh lên.
Đập mắt là một đôi chân vô cùng gầy yếu, cơ bắp chân hầu như teo rút, chiếc quần cũng trông cực kỳ vặn.
Lông mày Kỳ Diệu nhíu chặt , rốt cuộc là hận thù lớn đến mức nào, thể dùng loại t.h.u.ố.c độc ác nghiệt như để tàn phá một . May mắn , hiện tại độc tố chỉ tích tụ ở đôi chân, nếu còn tiếp tục dùng loại độc đó, độc tố lên, e rằng đến lúc đó Chiến Vương thậm chí ngay cả tay cũng nhấc lên , cuối cùng chỉ thể liệt giường, mà hao mòn c.h.ế.t .
Loại độc vốn ác độc, dùng lên Chiến Vương càng ác độc hơn, khiến một thiên chi kiêu tử như Chiến Vương, từ từ biến thành một phế vật bất tiện , thậm chí chỉ thể giường sống qua ngày tháng như năm, từ từ hao mòn ý chí của . Điều chẳng còn độc ác hơn cả việc g.i.ế.c !
Dùng nước ấm luộc ếch, mà độc ác đến thế!
Nhìn đôi mày Kỳ Diệu nhíu chặt, Mặc Minh nhàn nhạt cất lời, “Không cả, trị khỏi cũng quan trọng, nhiều năm như , quen ...”
“Không! Ta thể trị khỏi cho ! Ta thể trị khỏi cho , tin !” Kỳ Diệu ánh mắt kiên định về phía Mặc Minh.
“Ừm, tin nàng!” Mặc Minh cũng đáp Kỳ Diệu bằng một ánh mắt kiên định.
Kỳ Diệu lấy kim thần ngâm trong nước suối thần, châm huyệt Uy trung hõm đầu gối, huyệt Dương lăng ở gối xiên, và huyệt Huyền chung ở mặt ngoài cẳng chân của Mặc Minh.
Nhìn dáng vẻ Kỳ Diệu chuyên tâm châm cứu, Mặc Minh thực chất ôm nhiều hy vọng. Chưa kể thái y lừa dối , bản cũng , xe lăn nhiều năm như , hy vọng còn lớn.
“Sì…”
Mặc Minh khẽ hừ một tiếng, thần sắc căng thẳng, chút thể tin nổi về đôi chân của .
Chân đau nhói!
Đã hai ba năm từng cảm nhận đôi chân đau, mặc dù ban đầu đôi chân đau đến khó ngủ, nhưng từ khi đôi chân còn tri giác, từng khắc mong mỏi đôi chân thể đau .
“Chân của … hình như cảm giác …” Giọng Mặc Minh nhuộm một tầng run rẩy mà ngay cả chính cũng nhận .
Hắn thậm chí chút dám tin. Cũng ôm quá nhiều kỳ vọng y thuật của Kỳ Diệu.
Từ khi đôi chân mất tri giác, từng nghĩ đôi chân còn thể khỏi.
Cái cảm giác đau nhỏ nhoi , giống như một đốm lửa nhỏ đồng cỏ… Hắn chẳng lẽ còn cơ hội dậy!
Tất cả những điều dường như là một giấc mộng, Mặc Minh tuyệt vọng quá lâu, giờ khắc trong lòng nữa thắp lên hy vọng.
Kỳ Diệu Mặc Minh, tinh nghịch , “Vương gia, may mắn là độc thời gian cũng quá lâu, e rằng kẻ hạ độc cũng sợ phát giác, lượng cũng lớn lắm, nên cần lo lắng.”
“Chỉ là,” Kỳ Diệu dừng một chút, “chỉ là loại t.h.u.ố.c nhất định là ở nơi thường xuyên tiếp xúc, hoặc là thức ăn, hoặc là hương liệu xông nhà, đều khả năng. Nếu tìm cội nguồn, e rằng cũng chỉ là trị ngọn mà trị gốc.”
Mặc Minh xong trầm ngâm, “Nếu là thức ăn, thì cơm canh mỗi ngày đều thử độc, hương liệu xông nhà cũng khả năng lớn, những hạ nhân hầu hạ trong phòng cũng bất kỳ triệu chứng nào.”
Kỳ Diệu xong gật đầu, “Đây là mãn tính độc dược, vốn dễ phát hiện, kẻ hạ độc tâm tư độc ác như , thủ đoạn nhất định cũng vô cùng bí mật.”
Đó sẽ là gì đây?
Kỳ Diệu mở miệng , “Nếu thể đến phủ của xem xét, lẽ thể tìm nguyên nhân…” Lời thốt , Kỳ Diệu liền cảm thấy chút , luôn cảm thấy bản chút quá vội vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/y-phi-tuyet-the-xuyen-khong-chien-vuong-doc-sung-minh-ta/chuong-31.html.]
Mặc Minh mở miệng , “Không , chuyện tuyệt đối thể kéo nàng đó, nếu nàng theo về phủ, chừng còn đ.á.n.h rắn động cỏ.”
Kỳ Diệu Mặc Minh thần sắc như thường, chút ngượng nghịu , “Người bây giờ đang uống t.h.u.ố.c , liệu t.h.u.ố.c đó …”
Lời còn hết, Mặc Minh liền lập tức hiểu , thái y thể giả, t.h.u.ố.c đó đương nhiên cũng khả năng, chỉ là hạ độc t.h.u.ố.c uống hàng ngày, cũng quá lộ liễu !
Mặc Minh gật đầu, “Ta về sẽ cho Đông Lâm âm thầm điều tra chuyện .”
Kỳ Diệu cũng nhiều thêm, đưa bình ngọc sứ trong tay cho Mặc Minh, “Đây là t.h.u.ố.c nước pha chế, hãy uống nó.”
Độc tố của Mặc Minh tích tụ nhiều năm, thời gian trúng độc quá dài, hơn nữa nước suối thần đó, Kỳ Diệu cũng dám một cho quá nhiều, những gì nàng đưa đều pha loãng.
Dù , thể tiết lộ quá nhiều bí mật cho tín nhiệm, nếu sẽ khiến bản ở dị thế gặp thêm nhiều nguy hiểm.
Bởi lẽ, thứ thần kỳ như , ai mà chẳng chiếm của riêng.
Mặc Minh đón lấy chiếc bình từ tay Kỳ Diệu, hề suy nghĩ nhiều, liền một uống cạn.
Vốn tưởng sẽ đắng, nhưng ngờ ngọt ngào, hơn nữa một mùi hương hoa thoang thoảng, lập tức tràn ngập khoang miệng Mặc Minh.
Nuốt xuống, liền cảm thấy một trận sảng khoái, tựa như đang đắm trong biển hoa, thanh tịnh sảng khoái, khiến thả lỏng.
Đôi chân dường như cũng cảm giác thư giãn.
“Không đắng chút nào ?” Mặc Minh chút kinh ngạc Kỳ Diệu.
Kỳ Diệu ngượng nghịu , “Ai t.h.u.ố.c nhất định đắng chứ.” Đương nhiên đắng , nước thần tuyền vốn dĩ chút ngọt ngào hơn so với nước bình thường, Kỳ Diệu sợ giống t.h.u.ố.c lắm nên cho thêm ít đường .
Để kim nửa canh giờ, Kỳ Diệu gỡ kim bạc cho Mặc Minh.
Kỳ Diệu cẩn thận thu hồi kim bạc, nhàn nhạt , “Tình trạng của Vương gia như , uống t.h.u.ố.c nước chuẩn cho , kết hợp với châm cứu của , hẳn là đến một tháng, thể miễn cưỡng xuống đất .”
Trong lòng Mặc Minh tức khắc dâng lên một trận chấn động, bản liệt xe lăn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng thể ?
Những chuyện xảy ngày hôm nay, giống như một giấc mộng, hư hư thực thực.
Bản cũng quên mất cảm giác là như thế nào .
Người nữ tử đột nhiên xuất hiện mắt , dường như đột ngột xông cuộc sống của , hy vọng của một nữa thắp lên.
“Đa tạ nàng, My Li!” Mặc Minh trịnh trọng mở lời, “Sau thể gọi nàng là My Li ?”
“Đương nhiên là thể, cần đa tạ, dù ngay từ đầu cũng là với , cứ xem như là bồi thường cho !” Kỳ Diệu nở một nụ rạng rỡ.
Mặc Minh cũng bật theo.
Bồi thường?
Mặc Minh chợt nghĩ đến, ngày đó trong hang động, Kỳ Diệu đưa cho một túi tiền, cũng là bồi thường cho .
“Ngày đó, trong hang động, nàng bồi thường cho !” Lời của Mặc Minh gần như là bật từ kẽ răng.
Kỳ Diệu vốn còn đang tươi rạng rỡ, nụ mặt tức khắc vỡ vụn.
C.h.ế.t tiệt! Sao nàng quên mất chuyện chứ!
---