Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:23:06
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xa Chí xưa nay không nhận đệ tử, chuyện này ai cũng biết. Trước đây từng có không ít quan lại quyền quý mang vàng bạc châu báu đầy xe đến cầu xin ông chỉ dạy, đều bị ông từ chối ngoài cửa.
Vậy mà giờ đây ông lại công khai trước mặt mọi người tuyên bố mình là sư phụ của hai tân nhân, trở thành sự kiện chấn động thứ hai sau tin Trần tiểu thư thành hôn.
Xa Chí vốn không nghĩ nhiều đến thế. Ông chỉ không muốn đơn giản lấy thân phận một tôn giả bình thường để chúc phúc cho hai người. Dù sao ông cũng là sư phụ của họ, đương nhiên phải lấy thân phận gần gũi hơn để ban lời chúc phúc chân thành nhất.
Trong tiệc cưới, rất nhiều khách không phải thật lòng đến dự, đa số là nể mặt Trần gia. Nhưng khi Xa Chí mở miệng tuyên bố thân phận, bầu không khí trong tiệc liền thay đổi hẳn.
Đèn trong tay Xa Chí lướt qua trước mặt Tiểu Tước và Trần Ánh Trừng, mọi người nhìn chằm chằm vào hai người tay trong tay, nét mặt ai nấy đều khác nhau.
Khó trách Trần gia lại đồng ý để Trần Ánh Trừng gả cho một thị vệ, thì ra người này lại là đệ tử của thành chủ.
Người này rốt cuộc có địa vị gì, lại có thể khiến Xa Chí thu nhận làm đồ đệ?
Tiểu thư Trần gia cũng bái nhập môn hạ của thành chủ? Chẳng lẽ nàng cũng là thiên tài tu đạo?
Thành chủ chọn đúng dịp này công bố, có phải là có ẩn ý gì không?
Nghe nói thành chủ sớm có ý thoái vị, mà người đệ tử này của ông…
Khách khứa thì lòng đầy toan tính, chỉ có người thân cận bên cạnh hai tân nhân là chăm chú nhìn họ hành lễ, cùng nhau bái lạy.
Thẩm Tịnh xúc động đến rơi nước mắt, lấy tay che mặt. Trần Nguyên Phúc ngồi bên cạnh nắm tay nàng.
“Trừng Trừng và Tiểu Tước chắc chắn sẽ bên nhau lâu dài, giống như chúng ta vậy.”
Thẩm Tịnh rưng rưng lườm ông: “Chỉ được cái nói hay.”
Trần Nguyên Phúc lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, “Ngày vui, đừng khóc. Nó cũng đâu phải gả đi xa, sau này vẫn ở bên cạnh chúng ta.”
Trần Ánh Du thu hết mọi chuyện vào mắt, nghe Trần Chính Triệt ở bên nhỏ giọng nói: “Cha đêm qua còn ngồi khóc một mình ở tiểu đình.”
Trần Ánh Du nhẹ cười, nhìn đại ca bên đối diện nâng chén trà, tuy ngoài mặt điềm tĩnh, nhưng tay lại đang run.
“Thật tốt.” Trần Chính Triệt nói, “Sau này chúng ta với Tiểu Tước cũng là người một nhà. Nhưng hắn rốt cuộc họ Trần hay họ Xa?”
Trần Ánh Du đáp: “Hắn họ gì cũng mặc, sau này đều là người nhà chúng ta.”
Ở một bàn khác, Thẩm Hoán nắm khăn tay, móng tay đ.â.m rách khăn, ánh mắt tràn đầy oán hận và phẫn nộ.
Sao hắn có thể là đệ tử của thành chủ?!
Hắn chẳng qua chỉ là một hạ nhân thấp kém!
Cô nghiến răng, phát ra tiếng kẽo kẹt. Thẩm Cấu nghe thấy liếc mắt nhìn, thấy cô sắc mặt âm trầm, không vui nhíu mày.
“Trừng Trừng thành thân, con bày ra bộ mặt đó cho ai xem?”
Lúc này Thẩm Hoán mới giật mình, vội vã nở nụ cười, nhưng chưa kịp che giấu ánh mắt độc địa, nên gượng gạo nặn ra một nụ cười khó coi, “Gia gia, con…”
Thẩm Cấu liếc nhìn cô, Thẩm Hoán trong lòng khó chịu vô cùng, tìm cớ đứng dậy, che mặt rời khỏi bàn tiệc.
Cô vội vàng rời đi, không biết rằng ở phía đối diện, Lãnh Thành Quang vẫn luôn lặng lẽ nhìn cô. Chỉ đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nâng chén rượu, uống cạn ly rượu gạo trong tay.
Hôn lễ của Trần Ánh Trừng lần này, quả thực rất xuất sắc.
Hắn nâng ly, hướng về phía đôi tân nhân phía trước, giơ tay làm động tác cụng ly với không khí.
Chúc mừng.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, một ly lại cạn sạch.
Vừa quay đầu lại, bình rượu đã hết, lại có người đưa đến một vò khác. Nhưng vừa mới đặt lên bàn, đã bị Lãnh Tương Thất giơ tay giành lấy.
“Lãnh đại nhân…”
Ngồi quanh bàn đều là đồng liêu ở Thanh Bảo Tư, mà chỉ trong chốc lát, Lãnh Tương Thất đã uống hết hai vò rượu.
Bọn họ không dám khuyên ngăn, chỉ đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lãnh Thành Quang.
Lãnh Thành Quang giả vờ như không thấy, tự rót cho mình một ly, rồi không buồn quan tâm đến cha mình nữa.
Lãnh Tương Thất thường ngày mang hình tượng nhã nhặn, điềm đạm như cúc, nhưng Lãnh Thành Quang biết cha mình là người lòng dạ khó lường, đã thèm khát ngôi vị thành chủ suốt nhiều năm.
Xa Chí tuy vẫn còn tại vị mấy năm nay, nhưng rất ít can dự vào chính sự, gần đây lại càng có dấu hiệu muốn thoái vị.
Vì vậy, những năm gần đây Lãnh Tương Thất dốc hết sức lực, tự mình lo toan mọi việc, dồn hết tâm trí để lấy lòng dân chúng trong thành, lấy lòng đồng liêu.
Đúng vậy, là “lấy lòng”.
Lãnh Thành Quang thật ra không muốn dùng từ đó để miêu tả, nếu cha hắn biết thì chắc sẽ tức điên, nhưng hắn lại không tìm được từ nào chính xác hơn để mô tả hành động ấy.
Lãnh Tương Thất khao khát quyền lực, cũng khao khát được người dân thật lòng kính yêu. Vì thế hắn khinh thường việc dùng thủ đoạn hạ cấp, mà càng muốn “lấy đức phục người”.
Nhưng hắn có “đức” gì chứ?
Cũng chỉ là một kẻ ngụy quân tử mà thôi.
Khi nghe Xa Chí nói Trần Ánh Trừng và Tiểu Tước là đệ tử của ông, Lãnh Thành Quang ban đầu là kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Lãnh Tương Thất không nằm ngoài dự đoán, hắn thấy trong mắt cha mình ánh lên tia hận ý và cuồng nộ không thể che giấu, chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng vẫn bị hắn nắm bắt chính xác.
Xa Chí không có con cái, nên chỉ cần là người tài đức, ai cũng có thể cạnh tranh ngôi vị thành chủ.
Nhưng giờ thì khác rồi, ông ấy đã có đệ tử. Xa Chí, người trước nay chưa từng nhận đồ đệ, nay lại có đệ tử, hơn nữa còn đích thân chủ trì đại hôn cho họ.
Tương lai nếu hai người đó có con, bất kể ông truyền ngôi cho Trần Ánh Trừng hay cho Tiểu Tước, thì ngôi thành chủ này cũng sẽ không rơi vào tay người ngoài nữa.
Hy vọng của Lãnh Tương Thất tan thành mây khói, đương nhiên là phát điên.
Nhưng đối mặt với vô số người mà hắn từng dày công “lấy lòng”, Lãnh Tương Thất không dám để lộ ra ngoài. Nhìn dáng vẻ uất nghẹn chịu đựng của ông ta, Lãnh Thành Quang lại thấy có chút buồn cười.
Ở phía trước, nghi thức đã hoàn tất, Tiểu Tước bế Trần Ánh Trừng vòng qua bàn tiệc, tiến vào nội viện.
Lãnh Thành Quang muốn cười, nhưng khóe miệng như nặng trĩu, thế nào cũng không nhếch lên được.
Thực ra hắn cũng thấy buồn, và có chút ghen tị.
Khi nhận được thiệp mời do chính tay Trần Ánh Trừng đưa, hắn đã ngẩn người trong khoảnh khắc ấy. Đó là một trong số ít lần hắn nhìn thấy nụ cười chân thật của cô.
Hắn đã nghiên cứu tấm thiệp suốt một đêm, không kìm được mà mơ tưởng: nếu khi đó Xa Chí thật sự giúp hắn, nếu Trần Ánh Trừng bằng lòng gặp hắn một lần…
Thì họ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Khi những ảo tưởng đó tan vỡ, sự căm hận đối với Lãnh Tương Thất trong hắn cũng lên đến đỉnh điểm.
Lãnh Thành Quang đặt ly rượu xuống, kéo người cha đã say bất tỉnh dậy, cáo biệt các vị ngồi cùng bàn, rời tiệc sớm.
Hôn lễ vẫn náo nhiệt như cũ, chén rượu mời qua mời lại, không ai để ý đến sự ra đi của họ.
Trần Ánh Trừng ngồi ở mép giường, qua lớp khăn voan vẫn thấy thấp thoáng một bóng người đang đi qua đi lại.
“Này, khi nào thì chàng định vén khăn voan? Chúng ta còn phải ra mời rượu nữa đấy.”
Tiểu Tước dừng bước, trong tầm mắt hiện ra một đôi giày thêu tinh xảo. Tay hắn đã chạm vào khăn voan, nhưng lại không dám có động tác tiếp theo.
Trần Ánh Trừng không nhịn được, làm nũng giục, “Nhanh lên một chút, mũ phượng này nặng lắm đấy!”
Khăn voan cuối cùng cũng được vén lên, nhưng người vén khăn lại vội vã quay mặt đi, trong mắt ánh lên tia lệ quang.
“Chàng… sao vậy?”
Trần Ánh Trừng nắm lấy tay hắn, Tiểu Tước cúi đầu, không chịu để nàng thấy rõ vẻ mặt mình.
“Chẳng lẽ cưới ta khiến chàng không vui?”
“Không có!”
Hắn vội vàng phủ nhận, quỳ xuống, áp đầu vào đùi nàng.
Trần Ánh Trừng nâng cằm hắn lên, đưa tay lau nước mắt, “Vậy sao lại khóc?”
“Tiểu thư… Hôm nay giống như đang nằm mơ vậy.” Hắn dang tay ôm lấy eo nàng, đầu dụi vào bụng nàng, vai còn khẽ run run, “Không phải ta đang mơ đấy chứ?”
Trần Ánh Trừng nhéo vành tai hắn một cái, nhẹ nhàng bóp, “Đau không?”
“Không đau.” Hắn lắc đầu.
Trần Ánh Trừng giả vờ sâu sắc, “Vậy thì là mơ rồi. Đợi tỉnh dậy, ta không còn ở đây nữa đâu.”
“Tiểu thư!” Giọng hắn bỗng gấp gáp, hai tay càng siết chặt, “Đừng nói thế mà.”
Trần Ánh Trừng nói: “Vậy chàng cũng đừng gọi ta là ‘tiểu thư’ nữa.”
“…Trừng Trừng.”
Hắn thì thầm, hai chữ đó đã xoay vần trong lòng hắn bao lần, nhưng khi nói ra lại vẫn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
“Nói gì cơ? Ta không nghe rõ.”
“Trừng Trừng.”
Hắn lại gọi một lần nữa, âm thanh lớn hơn khi nãy một chút, nhưng lại có phần ngượng ngùng.
Trần Ánh Trừng bật cười nói: “Cái gì? Ta bị lãng tai rồi.”
“……”
Hắn không chịu nói thêm, chỉ ngẩng đầu lên, vùi mặt vào cổ nàng.
“Tiểu thư, ta giúp nàng tháo mấy món trang sức trên đầu trước nhé, lát nữa còn phải đi mời rượu nữa.”
“Kêu Cần Nương tới là được rồi, ta sợ chàng không biết làm.”
Hắn không động đậy, chỉ khẽ giọng than thở: “Ta và tiểu thư đã thành thân rồi, chẳng lẽ về sau không thể chỉ mình ta hầu hạ tiểu thư sao?”
“Chàng lấy ta chỉ vì cái này thôi sao?”
“……”
Hắn vì căng thẳng và vui sướng mà thành thật hơn rất nhiều, Trần Ánh Trừng lại càng không nhịn được trêu chọc hắn, cứ chọc cho đến khi hắn đỏ bừng cả mặt, mím môi không chịu nói nữa.
Trần Ánh Trừng ngồi trước bàn trang điểm, Tiểu Tước đứng sau tháo mũ phượng cho nàng.
Mũ phượng đó cực kỳ phức tạp, lúc sáng phải có ba bốn người cùng nhau mới đội xong được, vậy mà dưới đôi tay khéo léo của Tiểu Tước, chẳng mấy chốc đã tháo gỡ gọn gàng.
Hắn cầm lấy lược, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, rồi búi lại tóc thành kiểu đơn giản để tiện ra ngoài.
“Lát nữa khi ra ngoài mời rượu, hồ trà xanh của tiểu thư là loại có bình toàn thân màu đỏ, không có hoa văn, chỉ có một nhánh cây ta tự vẽ. Nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng uống nhầm.”
“Không thể để ta nếm thử một chút sao? Hôm nay là ngày vui mà.”
“Không được.”
Giọng hắn dứt khoát, Trần Ánh Trừng bất mãn hừ nhẹ một tiếng, thay bộ hỷ phục khác, cùng hắn ra ngoài mời rượu.
Hôm nay bày mấy chục bàn, nếu phải mời hết thì chắc sẽ mệt c.h.ế.t mất, nên họ chỉ mời vài bàn thân thiết và trưởng bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-35.html.]
Trong số đó người uống nhiều nhất là Xa Chí. Hắn chủ trì hôn lễ, rượu vào đã khá nhiều, lại ngồi cùng bàn với mấy người đồng môn thời còn học ở Xích Nhật học viện, thế là cứ ôm lấy vai Tiểu Tước mà khoe khoang đệ tử mình. Hơn nữa, hắn liên tục tung ra từng tin tức khiến mọi người phải kinh ngạc:
Thì ra hắn đã là Kim Đan từ lâu;
Thì ra năm ngoái diệt hang đá cũng có công lao của hắn;
Thì ra vụ hỗn loạn do yêu tinh nam mầm gây ra cũng là hắn tiêu diệt…
Lúc trước khi còn học ở học viện, họ vẫn khinh thường đứa trẻ không tên không họ này, còn giờ thì ai nấy đều lộ vẻ thèm muốn. Nhân tài như vậy, không mang về Xích Nhật học viện thì đúng là tổn thất lớn.
Nhưng Xa Chí liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của họ, liền giữ chặt lấy Tiểu Tước, cao giọng tuyên bố:
“Đây là đồ đệ ta! Đừng hòng đào người! Về sau hắn đi Ngàn Hạc Sơn cũng là danh nghĩa đồ đệ của ta!”
Ngàn Hạc Sơn!
Sắc mặt Trần Ánh Trừng lập tức biến đổi, bất an mà nắm chặt lấy tay Tiểu Tước.
Tiểu Tước vốn đang yên lặng để Xa Chí tâng bốc, quay đầu lại thấy vẻ mặt nàng liền hoảng hốt.
“Sao thế? Không khỏe à? Có phải uống nhầm rượu rồi không?”
Vừa mở miệng hỏi, ánh mắt trên bàn tiệc lập tức đổ dồn về phía Trần Ánh Trừng.
Nàng không muốn phá vỡ không khí hiện tại, liền mỉm cười lắc đầu, cố lấy lại vẻ bình thường: “Không sao đâu.”
Tiểu Tước vẫn lo lắng, còn nàng đang định tìm lý do để giải thích thì Trần Chính Triệt, sư phụ của Nghê Nhai, bỗng mở miệng:
“Ngươi vừa rồi nói có hai đồ đệ, vậy Trần tiểu thư có điểm gì xuất sắc hơn người?”
Câu này tuy là để kiếm chuyện, nhưng cũng đặt Trần Ánh Trừng vào thế khó xử.
Nam Cung Tư Uyển
Nàng nhìn về phía Xa Chí, trong lòng hy vọng ông ấy giữ chút tình cảm, đừng khiến nàng mất mặt quá.
Xa Chí mỉm cười liếc nhìn nàng, nói:
“Đồ đệ này của ta, ai gặp qua cũng không quên được, trong kỳ khảo thí tại Vĩnh Cùng Thư Viện từng đạt đệ nhất!”
Nghê Nhai cười nhạt: “Biết đọc sách thì có ích gì?”
“Lão già c.h.ế.t tiệt! Biết đọc sách sao lại vô dụng?!” Xa Chí chỉ tay vào hắn mắng lớn, “Ngươi quên năm xưa sư phụ bắt ngươi học thuộc tâm pháp, ngươi lề mề mất ba tháng, còn bị phạt quỳ diện bích đấy!”
“Ngươi ——!!”
Trước mặt bao người bị bóc phốt chuyện xưa, Nghê Nhai không nhịn được nữa, lập tức đứng dậy muốn đôi co.
“Còn ngươi năm đó chính là đứa đốt Tàng Thư Các, sư phụ còn…”
Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Trần Chính Triệt từ bàn bên cạnh lao tới, kéo sư phụ mình ra:
“Sư phụ, ngài bình tĩnh lại đi!”
Tiểu Tước cũng vội giữ chặt vai Xa Chí kéo ra. Xa Chí vẫn còn cầm chặt vò rượu trong tay, miệng không ngừng tuôn ra chuyện cũ của Nghê Nhai năm xưa, cứ thế lấy thể diện của một vị trưởng lão Xích Nhật học viện mà chà đạp trên mặt đất.
Nghê Nhai không đấu lời lại được, khẩu chiến chẳng nhanh bằng đối phương, giận đến mức dậm chân bình bịch.
Tiểu Tước sợ hai người thật sự đánh nhau, bất đắc dĩ bịt miệng Xa Chí lại.
Một hồi gà bay chó sủa trôi qua, sau khi hoàn tất nghi thức mời rượu, hai người trở về phòng thì đã là đêm khuya, ngọn hỷ chúc bên giường cháy dở.
Từ náo nhiệt của tiệc cưới chuyển sang không gian yên tĩnh trong phòng, cả hai đều có phần chưa quen, mùi thơm ngọt ngào từ nến lan tỏa khắp nơi, khiến không khí như cũng trở nên dính nhớp ngọt ngào.
Nhìn đến chiếc màn hỷ đỏ thẫm, Trần Ánh Trừng vốn luôn miệng lém lỉnh lúc này cũng không khỏi đỏ mặt thẹn thùng.
Hai người cúi đầu đứng bên mép giường, mãi mà chẳng ai dám cử động, trông chẳng khác gì đang chịu phạt.
Một lúc lâu sau, Trần Ánh Trừng mới lên tiếng:
“Ta… ta đi tắm trước nhé?”
“Ta… đã chuẩn bị nước ấm rồi.”
Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng ra cửa, chẳng dám quay đầu lại, như thể đang đứng phạt trước cửa phòng.
Trần Ánh Trừng phì cười, hắn hơi nghiêng đầu, giọng gấp gáp run rẩy:
“Tiểu thư, đừng trêu ta.”
“Được rồi, không cười nữa.”
Nói rồi nàng tranh thủ đi tắm, sau đó chỉ mặc áo ngủ chui nhanh vào trong chăn.
Nghe tiếng bước chân của Tiểu Tước, Trần Ánh Trừng lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
“…Tiểu thư?” Hắn gọi một tiếng, trong giọng mang theo vẻ không thể tin nổi. “ Nàng ngủ rồi sao?”
“…”
Để chắc chắn, hắn cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt Trần Ánh Trừng. Nàng vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Tiểu Tước đưa tay, khẽ chọc nhẹ vào má nàng.
“Làm sao lại có thể…” Hắn thì thầm, giọng mang chút mất mát.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, thổi tắt ngọn nến trên đầu giường, nhẹ nhàng chui vào chăn, nằm bên cạnh nàng.
Trần Ánh Trừng định dọa hắn một trận, nhưng tay hắn lại nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Trừng Trừng.”
“Trừng Trừng.” Hắn lại thì thầm, lần này là nơi chóp mũi nàng.
“Trừng Trừng, Trừng Trừng, Trừng Trừng…”
Hắn hôn khắp mặt nàng như thể đóng dấu, từng tiếng gọi tên nàng, giọng nói gần như mê đắm:
“Ta yêu nàng, Trừng Trừng.”
“…”
Trần Ánh Trừng bỗng chốc không dám mở mắt nữa. Người này mặt mỏng như vậy, nếu biết nàng đã tỉnh, chắc sẽ xấu hổ không dám nhìn mặt ai.
Nàng còn đang do dự, thì Tiểu Tước đã chạm vào hàng mi run rẩy của nàng, động tác khựng lại.
Trong bóng tối, hai trái tim lo lắng dần hòa chung nhịp đập.
Tiểu Tước phất tay, ngọn nến trên đầu giường sáng lên, chiếu vào ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa chột dạ của Trần Ánh Trừng. Hắn quay lưng lại ánh sáng, ánh mắt mở lớn, sắc mặt khi sáng khi tối.
Trần Ánh Trừng: “Ta…”
“Bộp ——”
Ngọn đèn tắt phụt, trước mắt nàng tối đen, nhưng lại có thể cảm nhận mình bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
“Thật ra ta vừa mới tỉnh.” Nàng nói.
“Không cần nói nữa.”
Hắn run bần bật như muốn làm giường rung lên mà chui vào, bên tai Trần Ánh Trừng là tiếng tim đập vang như sấm mùa xuân.
“Chỉ là… đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.” Trần Ánh Trừng chui lại gần, đầu cọ vào cằm hắn, ngẩng lên hôn nhẹ lên khóe môi, “Chàng thật sự không định làm gì sao?”
“Tiểu thư…” Giọng hắn nghèn nghẹn, người rụt lại, “Đừng như vậy.”
“Sao cơ?” Trần Ánh Trừng tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da hắn, chạm đến từng vết lồi lõm, “Đây là sẹo do thương tích sao?”
Hắn im lặng, định kéo tay nàng ra:
“Thể chất ta tốt, sẽ không để lại sẹo… Mấy cái đó rồi sẽ lành.”
Lặng một lúc, lại nói: “Tiểu thư, đừng ghét bỏ.”
“Đốt đèn lên, để ta xem.”
“…”
Hắn đứng im một lúc lâu. Trần Ánh Trừng quay lưng lại, đối mặt tường:
“Nếu vậy thì đêm nay không cần động phòng nữa. Đến nhìn cũng không cho, vậy thì còn gọi gì là phu thê?”
“Tiểu thư!”
Dù biết nàng đang nói dỗi, nhưng hắn lại không chịu nổi mấy lời như thế, nghe một cái là luống cuống.
Vừa bối rối gọi nàng, vừa bật đèn lên, vén áo lộ ra hai vết sẹo kéo dài từ n.g.ự.c xuống bụng.
Trần Ánh Trừng quay đầu nhìn thoáng qua, hắn liền vội che lại:
“Tiểu thư nhìn rồi đó.”
“…” Trần Ánh Trừng lườm hắn một cái, duỗi tay kéo áo hắn ra, “Bị thương khi nào? Lúc đi Xích Nhật Thành, hay lúc đánh nhau với yêu quái?”
“Xích Nhật Thành.”
“Sao không nói với ta?”
“Sợ tiểu thư lo.”
“Ta mới không lo cho chàng.” Dù miệng nói vậy, môi nàng đã mím lại, tay vuốt ve theo vết sẹo, “Đau không?”
“Không đau.” Hắn rên lên, nắm chặt gối đầu, “Tiểu thư đừng sờ nữa…”
Trần Ánh Trừng hỏi: “Sao lại không cho sờ? Đau hả?”
“Không đau… ngứa.” Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng:
“Tiểu thư, đừng đùa nữa, ta nhịn không nổi đâu.”
Trần Ánh Trừng sững lại rồi mới hiểu ý hắn, ánh mắt tối xuống, cúi người hôn lên vết sẹo kia:
“Vậy thì đừng nhịn. Dù sao chúng ta cũng đã thành thân rồi.”
“…”
Trời đất xoay vần, đầu Trần Ánh Trừng vùi vào gối, nàng như hóa thành một con hàu nhỏ, rút bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài, chỉ còn lại sự mềm mại, mặc cho sóng nước cuốn trôi.
Tiểu Tước nhíu mày, trán thấm đẫm mồ hôi, nhỏ xuống bên gối nàng, hơi thở dồn dập nặng nề như cơn gió xưa.
Trần Ánh Trừng nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay hắn đang đặt trên vai mình, liền đưa tay kéo mặt hắn lại, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.
Có một chuyện nàng vẫn chưa nói với hắn.
“Ta cũng yêu chàng.” Trần Ánh Trừng thì thầm.
Sóng cuộn càng lúc càng mạnh, để đứng vững, hai người siết chặt lấy nhau.