Xuyên Thành Mẹ Chồng Độc Ác Cực Phẩm - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:06:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện nhà Lưu Cảnh mua một con dê lấy sữa, ngày hôm lan truyền khắp thôn.
Hạt Dẻ Nhỏ
Phương cô xách cái giỏ bước sân nhà Thúy cô, với Thúy cô: “Ngươi chuyện nhà Lưu Cảnh mua dê sữa ? Nghe đứa cháu ngoại của chợ Tây mua rau , Trương Lan đích đến chợ Tây mua dê sữa, là đặc biệt mua cho cháu gái nhỏ b.ú sữa đó.”
Thúy cô đang tách bắp ngô, lườm Phương cô một cái chút thiện cảm. Ngày hôm qua nàng chịu mất mặt ở nhà Trương Lan Lan, giờ đến chuyện nhà Lưu Cảnh liền thấy đau đầu, căn bản tiếp lời Phương cô.
Phương cô để ý sắc mặt Thúy cô, tặc lưỡi: “Chỉ riêng con dê sữa đó, ít nhất cũng hai lượng bạc. Ngươi xem nhà Lưu Cảnh giàu ? Nhà cửa, lương thực, củi lửa đều cháy hết, còn dư tiền mua dê sữa ?”
Hải Đường xách một cái bọc từ trong nhà bước , thấy nhà khách, liền cúi đầu vội vàng rụt trong. Nàng là một cô nương lớn, Trương Lan Lan cho mất hết mặt mũi, lúc gặp ai cũng tưởng đến xem trò của , thấy lũ trẻ bên đường xầm xì to nhỏ cũng cho rằng chúng đang về . Quả thật là điều thì lòng bất an, giờ phút Hải Đường chỉ ước một cái khe nứt đất để chui trốn , gặp bất cứ ai.
Thúy cô mặt mày đen sạm, : “Ta , ngươi , thì hỏi Lưu Cảnh .”
Phương cô sờ sờ mặt, : “Ngươi xem, Lưu thợ mộc tay nghề giỏi giang kiếm tiền, còn tuấn tú, lấy Trương Lan cái bà chằn đó? Thật là phí hoài một nam nhân như Lưu thợ mộc. Ngươi xem, trong thôn , bất kể là đám hậu sinh là những cùng lứa với chúng , ai bì kịp Lưu đại ca nhà ?”
Phương cô cúi đầu rau dại mới đào trong giỏ , khỏi thầm oán hận: Dựa mà cái bà chằn Trương Lan đó thể cùng Lưu Cảnh ăn gạo trắng mì mịn, ăn cá ăn thịt, còn nàng gả cho một tên chồng vô dụng, chỉ thể đào rau dại gặm bánh bột ngô! Chỉ hận kém Lưu Cảnh năm sáu tuổi, nếu bằng tuổi thì chừng Lưu Cảnh năm đó cưới ai !
Thúy cô vốn bực bội nhà Lưu Cảnh, ai ngờ Phương cô điều, cứ lải nhải ngừng, Thúy cô chẳng còn chút sắc mặt nào, ném mạnh cái bắp ngô trong tay xuống đất: “Ngươi ghen tị Trương Lan nhà , ngươi gả cho Lưu Cảnh luôn ? Ở mặt lải nhải cái gì?”
Ngày thường Phương cô và Thúy cô thích buôn chuyện nhất, hôm nay Thúy cô như uống t.h.u.ố.c nồng? Phương cô cũng nổi cáu, lớn tiếng : “Ngươi bày đặt oai với cái gì, bản lĩnh thì ngươi để cháu gái Hải Đường nhà ngươi gả cho con trai Lưu Cảnh !”
Hải Đường đang trốn trong nhà, thấy lời Phương cô , mặt đỏ bừng vì hổ.
“Nói cái gì đó!” Thúy cô trợn mắt: “Cháu gái là gái còn trinh nguyên, mới thèm cái tên Lưu Tuấn cưới thê t.ử con! Còn ngươi đó, cứ một tiếng Lưu đại ca, hai tiếng Lưu đại ca, sợ lão chồng nhà ngươi thấy, đ.á.n.h gãy chân ngươi !”
Thúy cô và Phương cô mỗi một câu, lời qua tiếng , chẳng ai chịu nhường ai.
Hải Đường vội vàng can ngăn, sợ hai đ.á.n.h , lớn chuyện đổ chuyện nàng ở nhà Lưu Cảnh, thì nàng thật sự hổ đến mức nhảy sông mất.
Phải khó khăn lắm mới khuyên hai dừng , Hải Đường niềm nở tiễn Phương cô khỏi sân.
Phương cô đang yên đang lành đến tìm Thúy cô chuyện, ngờ gặp xui xẻo, dính đầy hôi, lúc trong lòng đang ôm một bụng giận Thúy cô, thấy Hải Đường, mắt đảo một vòng, liền nảy một kế.
Ra khỏi cổng sân, Phương cô kéo Hải Đường sang một bên, thì thầm: “Hải Đường, thế nào, Lưu Tuấn để mắt đến ngươi ?”
Mặt Hải Đường đỏ bừng, lắc đầu : “Thím đừng lung tung, chuyện đó.”
Phương cô cũng loại ngu dốt hiểu chuyện, trong lòng nàng hiểu tám chín phần, an ủi Hải Đường: “Lưu Tuấn tuy là , nhưng thê t.ử con, đầu một bà Bà bà hung dữ như Dạ Xoa, là đối tượng . Khi thím ngươi se duyên cho ngươi, một vạn cảm thấy . thím ngươi cố chấp lời khuyên, cũng nghĩ xem nếu ngươi một bà Bà bà ác độc như Trương Lan, cuộc sống mà sống nổi!”
Vừa nhắc đến Trương Lan, Hải Đường liền thấy hai chân mềm nhũn, đầu toát mồ hôi lạnh, : “Phải đó, thím họ Trương hung dữ lắm, lớn chừng từng thấy đàn bà hung dữ như .”
Phương cô dáng vẻ Hải Đường, trong lòng nàng chắc chắn gặp Trương Lan và chịu thiệt thòi tay Trương Lan.
“Hải Đường, chuyện nhà ngươi thím ngươi nhắc đến, ngươi sống trong nhà vất vả, thật là tội cho ngươi, một cô nương xinh lanh lợi như , phận khổ thế .” Phương cô nắm tay Hải Đường .
Mắt Hải Đường đỏ hoe, c.ắ.n môi : “Thím ơi, Hải Đường mệnh khổ, oán trách ai .”
Phương cô : “Con gái ngoan, thím chỉ cho ngươi một con đường sáng, nếu ngươi lời thím, bảo đảm ngươi ăn sung mặc sướng, hầu hạ, nửa đời lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.”
Hải Đường ngây một chút, ghé sát : “Xin thím hãy giúp .”
Phương cô : “Tiểu t.ử Lưu Tuấn tuy bề ngoài , nhưng là kẻ chẳng nên trò trống gì, cha Nương, thê t.ử con, cho dù ngươi tìm cách đuổi Tiểu Uyển mà gả , cuộc sống đó ? Theo thấy, thím ngươi chính là đẩy ngươi hố lửa.”
Hải Đường vẻ mặt buồn bã, : “Cảnh nhà như , tẩu tẩu chỉ hận thể bán lấy chút bạc, cha và trưởng đều trông cậy . Thím chịu khó lo lắng chuyện chung đại sự cho , còn thể đòi hỏi gì hơn?”
Phương cô đảo mắt một cái, : “Lưu Cảnh một đứa , đang học trong trường tư thục ở thành, tên là Lưu Dụ. Cậu lớn lên là vô cùng tuấn tú, các cô nương trong thôn thấy đều rời mắt nổi. Lưu Dụ học hành kiến thức ở thành, nếu thể thi đỗ công danh, đó chính là quan lớn . Lưu Dụ bây giờ mới mười hai tuổi, đính hôn, ngươi lớn hơn đúng ba tuổi, tục ngữ , nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng, thấy hai các ngươi, trai tài gái sắc, còn gì xứng đôi hơn.”
Lưu Dụ là ruột của Lưu Cảnh, gia cảnh tệ, còn sách, tương lai thể thi đỗ công danh. Hải Đường xong, lập tức mơ màng đến sự uy phong khi trở thành phu nhân quan lớn.
Lại nghĩ đến việc bẽ mặt ở nhà họ Lưu, e rằng bước cửa nhà họ Lưu còn khó hơn lên trời. Sắc mặt Hải Đường lập tức tối sầm, thầm nghĩ đều tại thím loạn xạ se duyên, hỏng đại sự lương duyên của nàng .
Phương cô thổi phồng Lưu Dụ lên một phen, Hải Đường càng càng cam lòng, thỉnh thoảng đầu về phía Thúy cô trong sân, ánh mắt lộ vẻ hận ý.
Phương cô thấy thần sắc Hải Đường, nàng mắc câu, trong lòng thầm sướng rơn: Thúy cô ngươi mất mặt, sẽ ly gián cháu gái ngươi khiến nó gây rối với ngươi, xem ai là khó sống hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-thanh-me-chong-doc-ac-cuc-pham/chuong-18.html.]
Tiễn Phương cô , Hải Đường quả nhiên loạn với Thúy cô, trách mắng Thúy cô nên se duyên lung tung cho , hỏng nhân duyên của nàng . Hai cãi đến mức trở mặt, Hải Đường giận dỗi thu dọn hành lý, thề sẽ thèm để ý đến thím nhà quê, thiếu kiến thức đó nữa.
Bên nhà Thúy cô đang ồn ào long trời lở đất, bên nhà Trương Lan Lan một cảnh hòa thuận ấm áp.
Con dê cái đó quả nhiên xứng đáng với tiền hai lượng bạc bỏ , lượng sữa sản xuất cực kỳ lớn, cho tiểu oa nhi b.ú no nê xong vẫn còn thừa nhiều.
Trương Lan Lan phân chia sữa dê còn dư, một phần cho La Uyển uống bồi bổ cơ thể lúc ở cữ, một phần cho Lưu Thanh và Lưu Tú, giúp hai đứa trẻ phát triển, phần còn nàng và Lưu Tuấn mỗi chia đôi mà uống.
Người nhà họ Lưu đầu tiên uống thứ cao cấp như sữa dê, đều chút quen mùi vị. Những lớn sữa dê quý giá, dù quen uống, cũng đều uống cạn sót một giọt.
Lưu Tú tuy mới chín tuổi, nhưng nàng thông minh hiểu chuyện, sữa dê là thứ , Nương bảo uống thì nàng ngoan ngoãn uống theo.
Lưu Thanh sáu tuổi xổm trong sân bưng bát sữa dê, ngửi mùi sữa, nhíu mày bĩu môi.
“Chà.” Một nữ nhân gầy nhỏ mặc đồ rách rưới, ôm Nam hài chừng một tuổi trong lòng, vẻ mặt chút điên loạn, tựa cổng sân, chính là Giang thị, thê t.ử tên Trương mặt dày ở đầu thôn. “Thanh oa, nương ngươi ?”
Lưu Thanh ngây ngốc chớp chớp mắt: “Nương vườn nhổ rau .”
Giang thị lấm la lấm lét, rón rén bước sân, thấy lúc ở sân chỉ một Lưu Thanh, thấy chén sữa dê trắng muốt như mỡ đông, nuốt nước bọt, hai mắt sáng rực.
“Thanh oa, con thích uống thì nhường cho Hổ oa uống .” Giang thị vươn tay giật lấy cái bát trong tay Lưu Thanh, đưa đến gần miệng đứa con trai trong lòng .
Nam hài trong lòng Giang thị dường như đói lắm, ghé miệng bát ực ực, chốc lát uống sạch sẽ một bát nhỏ sữa dê.
Lưu Thanh còn kịp phản ứng, Giang thị nhét cái bát tay Lưu Thanh, trừng mắt dọa nạt: “Không cho nương ngươi , nếu ngươi dám , sẽ bắt cóc ngươi bán cho bọn buôn , cho ngươi về nhà nữa!”
Lưu Thanh còn nhỏ tuổi đơn thuần, Giang thị dọa sợ, ngây dám lên tiếng, trơ mắt Giang thị ôm con trai chạy .
“Thanh oa.” Trương Lan Lan nhổ nửa giỏ rau, tìm hai quả trứng gà, xách giỏ từ sân , thấy con trai đang xổm đất ngẩn ngơ, bèn tới sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thanh, hỏi: “Uống hết sữa dê ?”
Lưu Thanh Nương, kể cho Nương chuyện Giang thị cướp sữa dê, nhưng sợ Giang thị thật sự bán cho bọn buôn , đành cúi đầu dám lên tiếng.
“Thanh oa, mang hai quả trứng gà sang cho thím Vương Như hàng xóm.” Trương Lan Lan móc hai quả trứng gà từ trong giỏ nhét tay Lưu Thanh, “Lần may mà nhờ nhà giúp chúng xây nhà bếp, nếu chúng ngay cả cơm nóng cũng mà ăn.”
Lưu Thanh cúi đầu trứng gà trong tay, nhà thím Vương Như ở ngay cạnh nhà , thôn xóm tuy rộng rãi nhưng sân nhà hai bên cách xa.
Nếu là ngày thường, Lưu Thanh nhất định sẽ nhảy nhót đưa trứng, nhưng nam hài Giang thị dọa sợ, lúc trong lòng đang run sợ, nhưng thể đưa trứng, đành bỏ trứng lòng, cố nén sợ hãi bước khỏi cửa.
Lưu Thanh khỏi cổng sân, thấy Giang thị ôm đứa bé từ xa chằm chằm , Lưu Thanh sợ hãi vội chạy chậm, Giang thị cũng chạy theo Lưu Thanh.
Lưu Thanh còn nhỏ, chạy nhanh bằng Giang thị, Giang thị túm .
Giang thị bốc mùi hôi thối, tóc như miếng vải bạt dầu phủ đỉnh đầu, bao lâu gội.
Giang thị thấy trứng gà trong tay Lưu Thanh, liền giật lấy nhét lòng , dọa nạt Lưu Thanh: “Đừng với ai, nếu cẩn thận bán ngươi đấy!” Nói xong, Giang thị đẩy Lưu Thanh một cái, ôm con chạy thục mạng.
Lưu Thanh Giang thị đẩy ngã xuống đất, té dập mặt, lòng bàn tay cũng trầy xước, kìm bật nức nở.
Cách đó xa, Hải Đường vác gói hành lý lởn vởn. Nàng lảng vảng bên ngoài sân nhà Lưu Cảnh một lúc lâu, càng càng thấy nhà Lưu Cảnh cái gì cũng , sân rộng hơn nhà khác, nhà cửa gọn gàng hơn nhà khác.
Hải Đường nhận Lưu Thanh, mắt đảo một vòng, vội vàng chạy tới, vẻ hiền lành thiện đỡ Lưu Thanh dậy, dùng khăn tay lau sạch mặt mũi và tay nam hài.
Lưu Thanh lúc đang ấm ức thét, nhận đại tỷ tỷ dịu dàng mắt chính là đến nhà Nương đuổi .
Hải Đường dịu dàng dỗ dành Lưu Thanh, cuối cùng vòng vo tam quốc hỏi han đến chuyện của Lưu Dụ.
Lưu Thanh dù cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, thể nhiều tâm kế như Hải Đường, chỉ dăm ba câu Hải Đường hỏi địa điểm trường tư thục mà Lưu Dụ đang theo học.
Hải Đường tin tức hữu dụng, dỗ Lưu Thanh , một lên đường trở về thành.
Đã ai chủ cho nàng , thì nàng tự giành lấy! Dù Lưu Dụ cũng chỉ là một tiểu oa nhi mười hai tuổi, nàng là một cô nương xinh kiều mị, chẳng lẽ thể mê hoặc ?
Đến lúc đó Lưu Dụ nàng mê hoặc, hai gạo nấu thành cơm, xem ai còn thể ngăn cản nàng bước cửa nhà họ Lưu nữa!