Xuyên Thành Mẹ Chồng Độc Ác Cực Phẩm - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-11-28 03:06:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoản Tiền Lớn Đầu Tiên.
Phản ứng của Vương chưởng quầy trong dự đoán của Trương Lan Lan, nàng nhẹ nhàng theo Vương chưởng quầy phòng trong.
“Nương!” Lưu Tú đột nhiên đưa tay, nắm chặt lấy tay Trương Lan Lan, vẻ mặt đầy cảnh giác Vương chưởng quầy, sợ rằng chưởng quầy là kẻ .
“Tú Tú, nương chuyện với chưởng quầy một chút, con và nhị thúc đợi ở đây, nương sẽ ngay.”
Trương Lan Lan mỉm hiền từ xoa đầu Lưu Tú. Tiểu nha đầu , cũng khá quan tâm đến .
Vương chưởng quầy thấy cô bé yên tâm về , liền lớn, :
“Tiểu cô nương nhà ngươi thật thú vị, sợ Vương bá bá bán nương ngươi , ha ha!
Con hỏi nhị thúc con xem, quen Vương bá bá đấy, Vương bá bá .”
Lưu Tú quả nhiên sang Lưu Dụ cầu chứng.
Nụ trong mắt Lưu Dụ thể nhịn nữa, bật thành tiếng, :
“Tú Tú, Vương bá bá là , ngày xưa đại tẩu con đều nhờ Vương bá bá ký gửi Tú phẩm. Bây giờ Vương bá bá chuyện với nương con, chúng là trẻ con thì cứ chờ bên ngoài .”
Lưu Tú lúc mới thực sự yên tâm, buông tay Trương Lan Lan , đó nghiêm túc cúi vái chào Vương chưởng quầy, :
“Vương bá bá, là Tú Tú kiến thức nông cạn, hiểu lầm bá bá.”
“Ha ha, đứa trẻ !” Vương chưởng quầy thấy Lưu Tú đáng yêu và lễ nghi, khỏi yêu thích cô bé, liền gọi tiểu nhị: “Ngươi ở đây tiếp đón khách, lấy trái cây và bánh cho lũ trẻ ăn.”
Sau khi an bọn trẻ, Vương chưởng quầy dẫn Trương Lan Lan nội thất.
Phòng trong bố trí trang nhã, Vương chưởng quầy mời Trương Lan Lan xuống, thẳng vấn đề, : “Lưu nương tử, mẫu thêu từ mà ?”
Trương Lan Lan mẫu thêu vẽ phàm phẩm. Nếu Vương chưởng quầy là hàng, nhất định sẽ nghi ngờ nguồn gốc của mẫu thêu, vì nàng chuẩn sẵn.
Gia đình nguyên chủ là từ Giang Nam chạy nạn đến trong loạn lạc Tiền triều, định cư ở làng Lưu gia Hà Tây hơn ba mươi năm .
Không lâu khi nguyên chủ gả cho Lưu Cảnh, song nàng qua đời trong một trận ôn dịch.
Người qua đời nhiều năm, là chạy nạn đến, đương nhiên thể khảo chứng.
Vì , Trương Lan Lan bịa một câu chuyện:
Nói rằng Nương của Trương Lan Lan là một thợ thêu ở Giang Nam, học nghề từ một thợ thêu vô cùng nổi tiếng ở Giang Nam.
Thợ thêu đó là một Ngự dụng Tú nương (thợ thêu Ngự dùng) từ cung đình Tiền triều , tay nghề thêu thùa cực kỳ giỏi.
Hồi nhỏ Trương Lan Lan theo Nương học thêu, nhưng vì thiên phú cao nên tay nghề thêu thùa xuất sắc.
Trương Lan Lan học bộ tài năng vẽ Tú dạng của Nương.
Trương Lan Lan bịa rằng, sư phụ của Nương nàng khi trốn khỏi cung mang theo nhiều Tú dạng từ cung đình , truyền cho Nương nàng. Trương Lan Lan từ nhỏ học cách chép các Tú dạng, nên học nhiều kiểu vẽ.
Sau Trương Lan Lan gả cho Lưu thợ mộc, gia đình giàu . Cộng thêm triều đại mới bắt đầu, thỉnh thoảng tàn dư Tiền triều quấy phá, Trương Lan Lan sợ Tú dạng của gây rắc rối, nên vẫn dám lấy .
Mãi đến mấy năm gần đây, chuyện Tiền triều lắng xuống, mới dám mang bán.
Trương Lan Lan thao thao bất tuyệt, cuối cùng khiến Vương chưởng quầy kinh ngạc đến mức thuyết phục.
“Thì là thế.”
Vương chưởng quầy xoa cằm, “Quả nhiên là Tú dạng từ trong cung Tiền triều lưu , khó trách tinh xảo đến . Ta mẫu thêu tuyệt đối phàm phẩm, chắc chắn thợ thêu bình thường thể vẽ , ngờ Trương nương t.ử mối duyên sâu xa như .
Chỉ là , những Tú dạng mang khỏi cung đó, giờ còn bao nhiêu?”
“Bấy nhiêu năm , trải qua chạy nạn ôn dịch, sớm còn nữa.” Trương Lan Lan .
Vương chưởng quầy đầy vẻ tiếc nuối. Phải rằng vị vua cuối cùng của Tiền triều kiêu dâm vô độ, hậu cung ba ngàn giai lệ, nghề thêu thùa cực kỳ hưng thịnh.
Nói thật, Tú dạng trong cung Tiền triều còn tinh xảo hơn cả trong cung triều đại hiện nay.
“Tuy nhiên, từ nhỏ phỏng theo nét vẽ nên vẫn còn nhớ bảy tám phần.” Trương Lan Lan .
Sắc mặt Vương chưởng quầy lập tức hớn hở, : “Thật ?”
“Tự nhiên là thật.” Trương Lan Lan nghiêm nghị, mở túi vải đựng Tú dạng, với Vương chưởng quầy: “Ngài xem , tổng cộng vẽ năm mươi bức. Không giấu gì ngài, hiện tại nhà đang cần bạc, ngài hãy giá .”
Vương chưởng quầy vội vàng cầm lấy từng Tú dạng xem xét. Chỉ thấy mỗi đóa hoa đều sống động như thật, kiểu dáng mới lạ mắt. Ông chưởng quầy tiệm thêu lụa lâu năm như , từng thấy mẫu thêu nào như thế .
Nếu mua lô mẫu thêu , giao cho thợ thêu giỏi nhất trong phường thêu, thành y phục vận chuyển kinh thành…
Những phu nhân quan gia ngày ngày chú ý đến y phục mới, hoa văn mới ở kinh thành, nhất định sẽ tiếc tiền mua chúng.
Vương chưởng quầy chìm đắm trong viễn cảnh đó, như thể thấy vô vàng bạc đang đổ về phía , miệng toe toét đến tận mang tai.
“Vương chưởng quầy?” Trương Lan Lan thấy ông ngây , cố ý : “Chẳng lẽ ngài ý mẫu thêu , đành đổi sang tiệm khác hỏi thử .”
Nói , nàng bộ thu dọn túi vải.
“Khoan , khoan !” Vương chưởng quầy vội vàng ngăn nàng , hận thể nhào tới ôm Tú dạng bảo vệ, sợ Trương Lan Lan mang đồ , “Giá cả gì cũng dễ .”
Trương Lan Lan thấy vẻ sốt ruột của Vương chưởng quầy, nàng căn cứ trong lòng: Xem mẫu thêu vẽ hiếm, chắc chắn thể bán giá cao.
“Vậy xin chưởng quầy hãy đưa một cái giá công bằng.” Trương Lan Lan Vương chưởng quầy, : “Nếu giá hợp lý, vẽ mẫu thêu nào thì đều bán cho ngài.”
Vương chưởng quầy suy tính trong lòng. Mẫu thêu của Trương Lan Lan quý giá chính là ở sự hiếm , sống động như thật, và các đóa hoa toát lên một luồng linh khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-thanh-me-chong-doc-ac-cuc-pham/chuong-12.html.]
Cẩm Tú Phường mở chi nhánh khắp cả nước, Vương chưởng quầy là thiếu hiểu . Ông rằng đối với cùng một bộ y phục, một mẫu thêu thể giá chênh lệch gấp mấy .
Cẩm Tú Phường là tiệm thêu lụa duy nhất trong triều, còn nhiều đối thủ cạnh tranh lớn nhỏ khác.
Những năm gần đây, các nhà công khai và ngấm ngầm cạnh tranh quyết liệt, chiêu mộ thợ thêu với giá cao, tìm kiếm các mẫu thêu mới lạ khắp nơi, mục đích là để đ.á.n.h bại đối thủ cạnh tranh, để một độc chiếm thị trường.
Nếu thực sự như lời Trương Lan Lan , nàng thể vẽ nhiều mẫu thêu cung đình Tiền triều, dựa những mẫu thêu , chắc chắn Cẩm Tú Phường sẽ nổi bật giữa các đối thủ cạnh tranh.
Vương chưởng quầy là một thương gia tinh . Chính vì tinh , nên ông hiểu rằng, khi cần hậu đãi thì hậu đãi, thể để mẫu thêu của Trương Lan Lan rơi tay đối thủ.
“Ta thật với Lưu nương tử, mỗi mẫu thêu của nàng đều phàm phẩm. Ta hợp tác lâu dài với nương tử. Sau , hễ nương t.ử mẫu thêu nào thì cứ mang đến bán cho .”
Vương chưởng quầy , “Năm mươi mẫu thêu , giá hai lượng bạc cho mỗi mẫu, tổng cộng là một trăm lượng. Nàng thấy thế nào?”
Trương Lan Lan khẽ mỉm . Chưởng quầy cũng xem là hàng, ăn, thấy nàng là một phụ nữ nông thôn mà lừa gạt.
“Chưởng quầy quả là sảng khoái, giá công bằng.” Trương Lan Lan gật đầu. Tuy nhiên, nàng nghĩ rằng tranh của đáng giá hơn hai lượng bạc.
Trương Lan Lan nghĩ một lát : “Một trăm lượng là con nhỏ, thực bán như ngài cũng mua , nhưng thấy chưởng quầy là thẳng thắn, cũng lời vòng vo. Không giấu gì ngài, mẫu thêu là bán thành phẩm. Nếu chưởng quầy chịu thỏa thuận chia lợi nhuận với , sẽ thành việc vẽ mẫu thêu . Ngài thấy ?”
“Bán thành phẩm chia lợi nhuận?” Vương chưởng quầy khó hiểu Trương Lan Lan.
“Mẫu hoa của chỉ viền nét, phối màu.” Trương Lan Lan giải thích, “Cùng một đóa hoa, nếu phối màu khác thì hiệu quả thành phẩm cũng khác . Nếu do chính tay phối màu cho mẫu hoa, sẽ khiến mẫu thêu đạt hiệu quả nhất.”
Vương chưởng quầy thấy Trương Lan Lan , vội vàng bảo mang giấy bút và các loại t.h.u.ố.c nhuộm dùng để nhuộm chỉ đến.
Màu nhuộm thời đại đương nhiên thể sánh bằng thời hiện đại, Trương Lan Lan dùng nhiều màu sắc khác để phối, miễn cưỡng phối vài màu cần thiết. Sau đó nàng trải một mẫu hoa , bắt đầu tô màu cho đóa hoa.
Vương chưởng quầy bên cạnh im lặng theo dõi Trương Lan Lan. Chỉ một lát , một đóa hoa mẫu đơn tô màu hảo hiện lên rõ ràng trong mắt ông.
“Ngài thấy thế nào?” Trương Lan Lan đặt bút xuống, ngắm nghía đóa mẫu đơn.
Vương chưởng quầy nghẹn nửa chừng, hạ giọng : “Người thường , cao thủ ẩn trong dân gian, hôm nay mới tin, thật sự mở mang tầm mắt! Lưu nương tử, chỉ cần nàng tô màu xong cho tất cả các mẫu hoa , chuyện chia lợi nhuận dễ thương lượng thôi.”
“Vương chưởng quầy, chuyện chia lợi nhuận nghĩ thế . Sau , mỗi bộ y phục từ mẫu thêu do phối màu bán , một phần trăm hoa hồng.” Trương Lan Lan tự cho rằng cái giá công bằng.
Vương chưởng quầy cần suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Hai bên thỏa thuận, Vương chưởng quầy sẽ trả cho Trương Lan Lan một trăm lượng bạc. Trương Lan Lan cần đến Cẩm Tú Phường để thành việc tô màu cho các mẫu thêu trong vòng nửa tháng. Sau khi mẫu thêu thành Tú phẩm và bán , tiền hoa hồng một phần trăm sẽ trả cho Trương Lan Lan.
Vương chưởng quầy lập tức khế ước ngay tại chỗ, và ông là ký tên điểm chỉ .
Khế ước lập thành hai bản, Vương chưởng quầy giữ một bản, Trương Lan Lan giữ một bản.
Vương chưởng quầy gọi tiểu nhị mang ngân phiếu đến, Trương Lan Lan cẩn thận cất ngân phiếu , dán sát . Vương chưởng quầy nhất quyết giữ Trương Lan Lan ba dùng bữa, Trương Lan Lan từ chối , đành dẫn các con ở ăn trưa một bữa.
Bữa trưa bốn món mặn và một món canh: giò heo kho tàu, đậu hũ ky xào măng tây, cá lóc hấp, vịt giòn, chè hạt sen.
Lưu Tú chịu yên trong phòng, chạy hậu viện Cẩm Tú Phường chơi với đứa con trai mười tuổi của Vương chưởng quầy.
Trương Lan Lan gọi nàng nhà, Lưu Tú thấy cả bàn thức ăn thì mắt sáng rực.
“Nương, cái là cho chúng con ăn ?” Lưu Tú cầm một con châu chấu đan bằng cỏ tay, nuốt nước miếng, thể tin Nương.
Trương Lan Lan xoa đầu Lưu Tú, : “ , Tú Tú ăn nhiều một chút. Dụ oa cũng ăn nhiều một chút.”
Món ăn hương vị cực kỳ ngon, đây là đầu tiên Trương Lan Lan ăn một bữa thịnh soạn như kể từ khi xuyên .
Hai đứa trẻ thì khỏi , ngày thường chỉ ăn cám uống nước lã, khó khăn lắm mới bữa thịt, đứa nào đứa nấy đều ăn lấy ăn để.
Trương Lan Lan Lưu Tú nhóp nhép ăn uống ngon lành, chọc chọc má nàng, : “Tú Tú ăn chậm thôi, thức ăn còn nhiều lắm, ai giành với con . Con gái ăn cơm dáng vẻ, nhóp nhép miệng, thật khó chịu. Dụ Oa, con cũng .”
Trương Lan Lan gắp một lát măng miệng, ngậm miệng nhai mẫu, :
“Tú Tú, Dụ Oa, khi nhai cái gì cũng ngậm miệng , đừng để lộ răng , càng phát tiếng nhóp nhép, mất phẩm hạnh.”
Lưu Tú ‘ồ’ một tiếng, quả nhiên học theo dáng vẻ của Trương Lan Lan, ngậm miệng ăn cơm, do ăn vội nên miệng đầy thức ăn, hai bên má phồng lên.
Lưu Dụ cũng gật đầu, còn nhóp nhép miệng nữa.
Lưu Dụ đây khi học tư thục, từng thấy các công t.ử nhà giàu trong thành dùng cơm, họ ăn yên lặng, như nhà quê nhóp nhép phát tiếng lớn, quả thực nho nhã hơn nhiều.
Dùng bữa trưa xong, Trương Lan Lan đa tạ Vương chưởng quỹ, dẫn hai đứa trẻ vui vẻ rời khỏi Cẩm Tú Phường.
Giờ đây thùng vàng đầu tiên, Trương Lan Lan cảm thấy thêm tự tin trong lòng, dù là ở thời cổ đại, nàng dựa đôi tay và đầu óc của cũng thể sống một cuộc đời phong sinh thủy khởi.
Ăn xong bữa trưa, ba rượu no cơm say.
Trương Lan Lan hiện khoản tiền đầu tiên , còn tìm con đường kiếm tiền, trong lòng vô cùng vững vàng.
Lần phác họa mẫu thêu dùng hết vải thêu của La Uyển, Trương Lan Lan liền mua thêm một ít vải lụa trắng, chỉ tơ lụa và các thứ khác ở Cẩm Tú Phường.
Lại thấy y phục Lưu Tú và Lưu Dụ cũ rách, nàng bèn mua thêm mấy tấm vải bông mịn, tính về may vài bộ y phục mới cho nhà.
Trương Lan Lan mua ít thứ, tính tổng cộng hết một ngàn một trăm đồng, nàng động đến tiền công Vương chưởng quỹ trả cho La Uyển, mà dùng bạc mang theo từ nhà để trả, gửi tạm đồ mua ở hiệu thêu, hẹn lát nữa khi về thôn sẽ lấy.
Sau đó, Trương Lan Lan dẫn các con đến Tây Thị mua bốn loại bánh ngọt, dùng vải dầu bọc , buộc bằng dây mảnh, xách lễ vật đến tư thục thăm thầy giáo của Lưu Dụ.
Hạt Dẻ Nhỏ
Tư thục Lưu Dụ theo học cách Tây Thị nửa canh giờ đường, Trương Lan Lan một tay dắt một đứa trẻ vội vã lên đường, khi ngang qua một quán mì ven đường, Trương Lan Lan liếc thấy một hán t.ử mặc áo khoác xám nhạt đang đối diện với đường, y cúi đầu gắp một miếng thịt trong bát bỏ bát nam hài bên cạnh.
Hán t.ử đó trông chừng ngoài ba mươi tuổi, hình vạm vỡ cao lớn, màu da lúa mạch khỏe mạnh, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt híp , chuyện ôn hòa với nam hài.
Chà, một đại thúc phong độ đây , Trương Lan Lan tặc lưỡi, nhịn mà thêm hai .
Đột nhiên, nàng thấy mí mắt giật giật, đại thúc tuấn quen mắt đến thế?