Nói thật, cuộc sống hào môn phu nhân của Tống Thiệu Lâm thật sự quá nhàn nhã
Không cần lo lắng mưu sinh, cần việc, chẳng lo chuyện nội trợ, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống vật chất đủ đầy
cuộc sống nhàn nhã cũng Tống Thiệu Lâm vui vẻ, đó là đạo lý gì
Mà Chu Thiến chỉ là khách qua đường, chung quy cô vẫn trở về thế giới của . Mọi thứ ở đây dù thế nào cô cũng thể trầm mê bởi vì những thứ đó vốn thuộc về cô.
À, ngoài 10 vạn tệ
Đi xuống lầu mới cô dậy cũng sớm. Triệu Hi Thành và bố chồng cô đều đến công ty
Triệu phu nhân đang gọi điện thoại hẹn bạn chơi mạt chược, thấy Chu Thiến thì buông điện thoại :
– Rỗi rãi thì bảo lái xe đưa con về Tống gia , con gọi điện đến con xuất viện còn về nhà, trở về xem !
Bà cũng hỏi chuyện tối quá, nhưng từ ánh mắt bà Chu Thiến nhất định việc tối qua bà cũng . nếu bà hỏi thì cô cũng giả như chẳng chuyện gì. Dù chiều qua mới lấy của bà 10 vạn tệ, tối gây chuyện chắc chắn bà vui.
, Triệu phu nhân đừng trách cô. Mọi phương diện khác cô đều sẽ cố gắng , chỉ riêng chuyện đó… vẫn chờ con dâu chân chính của bà trở về …
Lái xe thẳng chiếc xe sang trọng màu đen. Đồng phục màu đen, cúc áo bạc lóe sáng ánh mặt trời.
Lái xe thấy cô cung kính cúi mở cửa xe cho cô khiến cô ngượng ngùng.
Xe yên suốt một đường. Không lâu , đến một con đường nhỏ
Cuối đường là một biệt thự màu trắng rộng lớn. Chu Thiến xuống xe, xe cất gara, dẫn lái xe nghỉ ngơi uống .
Biệt thự tư gia khí phái xa hoa tất nhiên Chu Thiến cần nhiều lời, vẻ mặt cô chẳng còn sự sợ hãi khi bước chân đến những nơi lộng lẫy như nữa
vẫn chỗ khiến cô để ý, đó là một góc vườn, một cây cổ thủ lớn, cành lá xum xuê, tán cây một chiếc đu bằng gỗ sơn đỏ, đây là sản phẩm thủ công, xem cũng một thời gian khá dài.
Chu Thiến chiếc đu mà ngẩn
Tuổi thơ của Tống Thiệu Lâm nhất định hạnh phúc. Nói thật, tuổi thơ của Chu Thiến, trong nhà ngay cả chỗ để treo dây đu cũng . Cũng những ngày hành phúc, đó là khi cô vẫn còn sống, bà sẽ thường xuyên đưa Chu Thiến đến công viên chơi xích đu. từ khi qua đời, tuổi thơ của cô dường như cũng biến mất trong chớp mắt. Mây đen phủ kín cả gia đình, suy sụp, đau lòng, cha mất phương hướng khiến Chu Thiến dù chỉ là đứa trẻ 10 sớm trường thành.
Mãi đến khi kế xuất hiện nhưng chung quy là ruột, đời bất luận ai thể thế của cô…
– Tiểu thư…
Một tiếng gọi mừng rỡ
Chu Thiến đầu , là một phụ nữ hiền lành, Chu Thiến nhớ , cô từng gặp bà trong bệnh viện.
Bà bước nhanh tới, kéo tay cô :
– Tiểu thư, cuối cùng cô về, phu nhân ngày nào cũng nhớ ngươi. Để Lan tẩu xem… vẫn , gầy. Tiểu thư sống ?
Có lẽ là sự thiết trong mắt bà giống , Chu Thiến chỉ thấy hốc mắt nóng lên, cô vội đầu lén lau khóe mắt.
–
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/vo-nha-hao-mon/chuong-23.html.]
Nói thật lòng, ngoài sự hoảng sợ mà Triệu Hi Thành ban tặng, cô sống thực sự tồi.
Bà cao hứng gật đầu. Có thể thấy, Lan tẩu thương Tống Thiệu Lâm
Bà kéo tay Chu Thiến nhà, :
– Phu nhân, tiểu thư về
Sau đó liền thấy Tống phu nhân thong dong xuống lầu:
– Gọi cái gì? Cả nhà đều ! Thiệu Khang (Móa trùng tên với khỉ kìa, nhưng nhân vật chả gì hết) tối qua uống rượu, còn đang ngủ
Lan tẩu ở một bên nhỏ giọng :
– Phu nhân đang đến chủ, là cả của cô.
Tống phu nhân Chu Thiến, vẻ mặt tương tự giống Tống Thiệu Lâm tươi :
– Thiệu Lâm về , Lan tẩu bảo phòng bếp một ít đồ ăn tiểu thư thích
Lan tẩu vui tươi hớn hở phòng bếp.
Tống phu nhân bảo Chu Thiến cùng bà lên lầu. Bà dẫn Chu Thiến phòng, đó đóng cửa .
Bà kéo Chu Thiến xuống giường, gì hỏi:
– Nghe , con đòi chia phòng ngủ với Hi Thành
Vẻ mặt đầy ý bất mãn.
Chu Thiến hiểu, bà là thuyết khách do Triệu phu nhân nhờ
Chu Thiến lẳng lặng rút bàn tay bà nắm về :
– Con nhớ gì về , con chấp nhận việc một xa lạ là chồng của , con cũng cùng xa lạ chung chăn chung gối
Đạo lý rõ ràng như Chu Thiến tin bà hiểu nhưng dường như bà để ý đến cảm nhận của con gái
Tống phu nhân thở dài :
– Hi Thành là chồng của con, đó là sự thực thể đổi, nếu con cứ mặt lạnh với nó, sớm muộn gì cũng biến
Chu Thiến hừ lạnh:
– Anh sớm đổi, , là từ đến giờ luôn là loại đó. Bên ngoài phụ nữ cũng buồn giấu diếm con, hơn nữa, đó còn là bạn của con. Có thể thấy cũng chẳng coi con gì, loại đàn ông , con chẳng cần.
Bà nhíu mày:
– Ý con là Văn Phương?
– Mẹ cũng ?