Chương 9: Đoạn Tình – Đoạn Mạng
Sau khi biết tin Tần Mặc Dạ đã chết, Liễu Thanh Vân như người mất hồn. Cô sống những ngày còn lại trong trại giam Đại Triều, không ăn không uống, không nói không rằng. Mọi thứ xung quanh cô trở nên vô nghĩa. Tình yêu, hận thù, quốc gia, dân tộc… tất cả đều tan biến, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông, vô tận.
Liễu Trấn Nam đau lòng nhìn con gái ngày càng tiều tụy. Ông biết, Thanh Vân đang chịu đựng một nỗi đau quá lớn. Ông đã cố gắng an ủi, động viên cô, nhưng vô ích. Cô đã mất đi tất cả.
Một ngày nọ, Thanh Vân quyết định đến gặp hoàng đế. Cô muốn trả lại tất cả những gì cô đã nhận từ Đại Triều, và rời khỏi nơi này mãi mãi.
Trong điện Thái Hòa, Thanh Vân quỳ xuống trước mặt hoàng đế. Gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, nhưng vẫn giữ được vẻ kiên nghị.
"Thần Liễu Thanh Vân, xin dâng trả kiếm." – Cô nói, giọng yếu ớt.
Cô đưa thanh kiếm Bạch Phượng, biểu tượng của quyền lực và danh dự, cho thái giám. Thanh kiếm rơi xuống đất, tạo ra một tiếng động vang vọng, như lời tuyên bố chấm dứt một cuộc đời.
Hoàng đế nhìn Thanh Vân, ánh mắt phức tạp. Ông ta vừa tức giận, vừa thương xót. Ông ta biết, Thanh Vân là một tướng quân tài ba, đã có công lớn với Đại Triều. Nhưng cô đã yêu một kẻ thù, và điều đó không thể tha thứ.
"Liễu Thanh Vân, ngươi biết tội của mình không?" – Hoàng đế hỏi, giọng nghiêm nghị.
"Thần biết." – Thanh Vân đáp, cúi đầu. – "Thần đã yêu một người không nên yêu, và đã gây ra sự chia rẽ trong quốc gia. Thần xin chịu mọi trách nhiệm."
"Ngươi sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình." – Hoàng đế nói, giọng lạnh lùng. – "Ta sẽ tước bỏ mọi tước vị của ngươi, và trục xuất ngươi khỏi Đại Triều. Ngươi sẽ không bao giờ được phép quay trở lại."
"Thần xin tuân lệnh." – Thanh Vân đáp, không hề phản kháng.
Hoàng đế nhìn Thanh Vân, ánh mắt có chút mềm lòng. Ông ta biết, cô đang phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn. Nhưng ông ta không thể tha thứ cho cô. Ông ta phải bảo vệ quyền lợi của quốc gia, và phải răn đe những kẻ phản bội.
"Trước lúc rời khỏi kinh thành, ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi." – Hoàng đế nói.
Thanh Vân ngẩng đầu nhìn hoàng đế, chờ đợi.
"Vì hắn, nàng phản quốc?" – Hoàng đế hỏi, giọng dò xét.
Thanh Vân im lặng một lúc, suy nghĩ. Cô biết, câu trả lời của cô sẽ quyết định số phận của cô.
"Thần chưa từng phản quốc." – Cô đáp, giọng kiên định. – "Nhưng không thể phản lại trái tim mình."
Hoàng đế gật đầu, không nói gì thêm. Ông ta đã có câu trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tuyet-ha-giao-phong/9.html.]
Thanh Vân rời khỏi điện Thái Hòa, bước đi giữa kinh thành náo nhiệt. Nhưng trong mắt cô, mọi thứ đều trở nên xa lạ. Cô không còn thuộc về nơi này nữa.
Cô đến thăm Liễu Trấn Nam lần cuối. Ông ôm cô vào lòng, khóc nghẹn ngào.
"Vân nhi, con hãy sống thật tốt. Đừng bao giờ quên cha." – Ông nói, giọng run rẩy.
"Con sẽ không quên cha." – Thanh Vân đáp, nước mắt tuôn rơi. – "Cha cũng hãy giữ gìn sức khỏe."
Cô từ biệt Liễu Trấn Nam, rồi rời khỏi kinh thành. Cô đi về phía biên giới, nơi cô đã từng chiến đấu, đã từng yêu.
Trước khi rời khỏi lãnh thổ Đại Triều, cô dừng lại trên đỉnh đồi, nhìn lại kinh thành lần cuối. Cô biết, cô sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi quay lưng bước đi. Cô đi về phía xa xăm, về phía tương lai mù mịt.
Thanh Vân lang thang trên thảo nguyên, không biết đi đâu về đâu. Cô sống những ngày còn lại như một cái bóng, không mục đích, không hy vọng. Cô chỉ muốn quên đi tất cả, quên đi Tần Mặc Dạ, quên đi Đại Triều, quên đi bản thân mình.
Nhưng quá khứ không buông tha cô. Những ký ức về Tần Mặc Dạ, về những trận chiến, về những người thân yêu, luôn ám ảnh cô trong từng giấc mơ. Cô không thể thoát khỏi quá khứ.
Một ngày nọ, cô đến một khu rừng nhỏ, bên cạnh một con suối. Cô quyết định dừng chân tại đây, xây dựng một căn nhà nhỏ, và sống cuộc đời ẩn dật.
Cô bắt đầu trồng rau, nuôi gà, và sống cuộc sống tự cung tự cấp. Cô cũng bắt đầu học cách chữa bệnh, giúp đỡ những người nghèo khổ. Cô muốn làm những điều tốt đẹp, để chuộc lại những tội lỗi của mình.
Nhưng dù cô có cố gắng đến đâu, cô vẫn không thể quên được Tần Mặc Dạ. Cô luôn nhớ về hắn, về nụ cười của hắn, về những lời nói của hắn. Cô luôn tự hỏi, hắn đang ở đâu, hắn có còn nhớ về cô không.
Một ngày nọ, cô quyết định đi tìm Tần Mặc Dạ. Cô biết, hắn đã chết. Nhưng cô muốn đến nơi hắn đã ngã xuống, để tưởng nhớ hắn, để nói lời từ biệt với hắn.
Cô lên đường, đi về phía chiến trường Quyết Tuyết. Cô đi bộ hàng ngày, vượt qua những ngọn núi, những cánh đồng, những khu rừng. Cô không hề sợ hãi, không hề mệt mỏi. Cô chỉ muốn đến nơi đó, để được gần hắn hơn.
Sau nhiều ngày gian khổ, cô cũng đến được chiến trường Quyết Tuyết. Cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy mộ của Tần Mặc Dạ. Cô hỏi những người dân địa phương, nhưng không ai biết.
Cô thất vọng, ngồi xuống giữa cánh đồng tuyết trắng, khóc nức nở. Cô cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Cô không biết phải làm gì nữa.
Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng động. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đang tiến lại gần cô. Người đàn ông mặc áo trắng, đội mũ lông, gương mặt khắc khổ.
Cô nhìn người đàn ông, và sững sờ. Cô nhận ra, đó chính là Tần Mặc Dạ.