Tuyết Hạ Giao Phong - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-10 04:09:17
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 4: Không Biên Cương, Không Kẻ Địch
Trong bóng tối mịt mùng, Thanh Vân tỉnh dậy. Đầu óc cô quay cuồng, toàn thân đau nhức. Cô cố gắng mở mắt, nhìn xung quanh. Cô đang nằm trong một cái hang nhỏ, ẩm ướt và tối tăm. Bên cạnh cô, Tần Mặc Dạ vẫn đang hôn mê.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, cả hai vẫn còn sống. Nhưng họ đang ở đâu? Và quân Du Lang có đuổi theo không?
Cô cố gắng ngồi dậy, kiểm tra vết thương trên vai. Mũi tên đã được rút ra, nhưng vết thương vẫn còn rỉ máu. Cô xé một mảnh vải từ áo mình, băng bó vết thương lại.
Sau đó, cô quay sang kiểm tra tình trạng của Tần Mặc Dạ. Hắn vẫn còn hôn mê, sắc mặt tái nhợt. Vết thương ở lưng có vẻ rất nặng. Cô cẩn thận sờ nắn, nhận thấy có vẻ như hắn bị gãy xương.
"Khốn kiếp!" – Cô nghiến răng. Cô không biết làm thế nào để chữa trị vết thương cho hắn. Cô không có thuốc men, không có dụng cụ y tế. Cô chỉ có hai bàn tay trắng.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài hang. Cô vội vàng rút kiếm, cảnh giác nhìn ra.
Một vài bóng người xuất hiện trước cửa hang. Đó là những chiến binh Du Lang, trang bị đầy đủ vũ khí.
"Chúng ta tìm thấy chúng rồi! Bắt sống chúng!" – Một tên lính Du Lang hét lên.
Thanh Vân siết chặt thanh kiếm trong tay, chuẩn bị chiến đấu. Nhưng cô biết, cô không thể đánh bại quân Du Lang trong tình trạng này. Cô bị thương, còn Tần Mặc Dạ thì hôn mê. Cô không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng cô không hề đầu hàng. Cô sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, để bảo vệ Tần Mặc Dạ.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, cắt ngang sự căng thẳng. "Dừng lại! Đừng làm gì họ!"
Từ phía sau quân Du Lang, một người đàn ông cao lớn bước ra. Hắn mặc trang phục của tộc trưởng, trên đầu đội một chiếc mũ lông chim. Gương mặt hắn khắc khổ, ánh mắt sắc bén.
"Tộc trưởng!" – Quân Du Lang đồng loạt hô lên, cúi đầu kính cẩn.
Tộc trưởng Du Lang tiến đến gần Thanh Vân, quan sát cô và Tần Mặc Dạ. Hắn khẽ gật đầu, rồi ra lệnh: "Đưa họ về trại. Chăm sóc họ."
Quân Du Lang ngạc nhiên nhìn tộc trưởng. Họ không hiểu vì sao tộc trưởng lại ra lệnh cứu giúp kẻ thù. Nhưng họ không dám cãi lời, ngoan ngoãn làm theo.
Thanh Vân cũng ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng, tộc trưởng Du Lang lại tha mạng cho cô và Tần Mặc Dạ. Cô không biết hắn có ý đồ gì, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng hắn.
Cô và Tần Mặc Dạ được đưa về trại của tộc Du Lang. Họ được cho ăn uống, được chăm sóc vết thương. Tuy nhiên, họ vẫn bị giam giữ, không được tự do đi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tuyet-ha-giao-phong/4.html.]
Những ngày tiếp theo, Thanh Vân và Tần Mặc Dạ sống trong trại Du Lang. Họ dần dần làm quen với cuộc sống du mục, học cách sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt.
Thanh Vân nhận ra, quân Du Lang không hoàn toàn là những kẻ man rợ, tàn bạo như cô từng nghĩ. Họ cũng có những giá trị riêng, có những phong tục tập quán độc đáo. Họ sống hòa mình vào thiên nhiên, tôn trọng các vị thần, và yêu thương gia đình.
Tần Mặc Dạ dần dần hồi phục sức khỏe. Hắn bắt đầu tập luyện trở lại, rèn luyện kỹ năng chiến đấu. Hắn không quên mục tiêu của mình, là phải trở về Bắc Ngụy, tiếp tục bảo vệ đất nước.
Trong thời gian ở trại Du Lang, Thanh Vân và Tần Mặc Dạ dần dần xích lại gần nhau hơn. Họ không còn là những kẻ thù, mà là những người đồng cảnh ngộ. Họ chia sẻ với nhau những suy nghĩ, những cảm xúc, và những ước mơ.
Thanh Vân kể cho Tần Mặc Dạ nghe về tuổi thơ của cô, về người mẹ đã khuất, và về nỗi hận thù đối với quân Bắc Ngụy. Tần Mặc Dạ kể cho Thanh Vân nghe về những trận chiến mà hắn đã tham gia, về những đau khổ mà chiến tranh đã gây ra, và về khát vọng hòa bình của hắn.
"Ta từng nghĩ người Bắc Ngụy chỉ biết c.h.é.m giết." – Thanh Vân nói, giọng đầy hối hận.
"Ta cũng tưởng Đại Triều chỉ toàn kẻ sĩ giả nhân giả nghĩa." – Tần Mặc Dạ đáp, ánh mắt có chút buồn.
Cả hai nhận ra, họ đã quá khắt khe với đối phương. Họ đã bị những định kiến, những hận thù che mắt, không nhìn thấy những phẩm chất tốt đẹp của người khác.
Họ bắt đầu học cách tôn trọng, học cách thấu hiểu, và học cách tha thứ. Họ nhận ra, chiến tranh chỉ mang lại đau khổ và mất mát. Hòa bình mới là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn.
Một ngày nọ, Thanh Vân và Tần Mặc Dạ đi dạo trên thảo nguyên. Họ ngồi xuống bên một dòng suối nhỏ, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
"Ngươi có nghĩ rằng, chúng ta có thể chấm dứt chiến tranh không?" – Thanh Vân hỏi, giọng đầy hy vọng.
"Ta không biết." – Tần Mặc Dạ đáp, lắc đầu. – "Nhưng ta tin rằng, nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta có thể tạo ra sự khác biệt."
Thanh Vân gật đầu đồng ý. Cô nắm lấy tay Tần Mặc Dạ, ánh mắt kiên định.
"Ta sẽ cùng ngươi cố gắng." – Cô nói.
Kể từ đó, Thanh Vân và Tần Mặc Dạ trở thành những người bạn. Họ cùng nhau giúp đỡ tộc Du Lang, học hỏi những kiến thức mới, và chia sẻ những kinh nghiệm sống. Họ trở thành những người hòa giải, giúp giải quyết những mâu thuẫn giữa các bộ tộc, và thúc đẩy sự hợp tác giữa các nền văn hóa.
Họ nhận ra, biên giới chỉ là những ranh giới do con người tạo ra. Tình yêu và lòng nhân ái mới là những giá trị thực sự. Họ quyết định từ bỏ hận thù, và cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.
Trong trại Du Lang, Thanh Vân và Tần Mặc Dạ đã tìm thấy một điều gì đó quý giá hơn cả chiến thắng. Đó là tình bạn, là tình yêu, và là niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Họ đã chứng minh rằng, không biên cương, không kẻ địch, chỉ có những con người cùng chung sống trên một hành tinh, cùng chia sẻ những khát vọng và ước mơ.