Tuyết Hạ Giao Phong - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-10 04:08:41
Lượt xem: 54
Chương 1: Tướng Quân Trong Lốt Gió
Tiếng kèn lệnh xé toạc sự tĩnh lặng của buổi sớm mai. Sương giăng mờ ảo trên thao trường, nhuộm xanh màu áo giáp của binh sĩ Đại Triều thành một vùng xám đục. Giữa hàng quân chỉnh tề, một bóng hình cao gầy nổi bật trên lưng ngựa ô, dáng vẻ uy nghiêm, khí chất ngút trời. Đó là Liễu Thanh Vân, vị tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Triều, người được binh sĩ kính sợ gọi bằng cái tên "Bạch Phượng Tướng Quân".
Thanh Vân khoác trên mình bộ giáp bạc, được chế tác tỉ mỉ đến từng đường vân, vừa vặn ôm lấy thân hình mảnh khảnh nhưng rắn rỏi. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, để lộ gương mặt thanh tú, sắc sảo. Đôi mắt phượng dài hẹp ánh lên vẻ kiên nghị, ẩn chứa một ngọn lửa hận thù âm ỉ. Mười sáu năm, ngọn lửa ấy chưa bao giờ nguôi ngoai.
"Bẩm Tướng Quân, toàn quân đã tập hợp!" - Tiếng hô vang dội của một viên phó tướng kéo Thanh Vân về thực tại.
Cô khẽ gật đầu, giơ cao tay phải. "Chư vị tướng sĩ!" – Giọng nói trầm thấp nhưng đầy nội lực vang vọng khắp thao trường, át đi cả tiếng gió rít. – "Các ngươi có biết, vì sao chúng ta phải luyện tập mỗi ngày, đổ mồ hôi trên thao trường này không?"
Hàng ngàn binh sĩ đồng loạt hô vang: "Để bảo vệ Đại Triều! Để g.i.ế.c giặc Bắc Ngụy!"
Thanh Vân hài lòng gật đầu. Ánh mắt cô trở nên sắc bén, như lưỡi kiếm vừa được mài giũa. "Tốt! Bắc Ngụy là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta. Chúng đã cướp đi đất đai, nhà cửa, và… cướp đi những người thân yêu nhất của chúng ta!" – Cô cố gắng kiềm chế giọng nói, nhưng vẫn không giấu được sự căm hờn trào dâng. – "Mẹ ta… đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của quân Bắc Ngụy. Ta sẽ không bao giờ quên mối hận này! Ta sẽ khiến chúng phải trả giá đắt!"
Tiếng hô vang dội lại vang lên, khuấy động cả bầu không khí. Lòng căm thù kẻ địch như ngọn lửa lan nhanh, sục sôi trong huyết quản của mỗi binh sĩ. Thanh Vân biết, cô đã khơi dậy được tinh thần chiến đấu của họ. Đó là thứ vũ khí mạnh nhất, hơn cả gươm đao, hơn cả chiến thuật.
Sau buổi huấn luyện, Thanh Vân trở về trướng. Nơi đó, một người đàn ông trung niên đang đợi cô. Đó là Liễu Trấn Nam, cha cô, cũng là một vị đại tướng quân lão luyện của Đại Triều. Ông nhìn con gái bằng ánh mắt vừa tự hào, vừa lo lắng.
"Vân nhi, con gầy đi nhiều rồi." – Ông thở dài, giọng đầy xót xa.
Thanh Vân khẽ cười, bước đến rót trà cho cha. "Cha đừng lo lắng. Con vẫn khỏe mạnh. Con còn phải g.i.ế.c giặc, báo thù cho mẹ mà."
Liễu Trấn Nam lắc đầu. Ông biết, con gái ông luôn mang gánh nặng quá lớn trên vai. Từ nhỏ, Thanh Vân đã phải sống trong doanh trại, luyện tập như một người đàn ông. Ông giấu kín thân phận nữ nhi của cô, để cô có thể tự do thi thố tài năng, không bị ràng buộc bởi những lễ giáo phong kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tuyet-ha-giao-phong/1.html.]
"Con biết rõ, cha luôn ủng hộ con. Nhưng con phải nhớ, chiến tranh không phải là tất cả. Con cũng cần phải nghĩ cho bản thân mình."
Thanh Vân im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn cha. "Cha, con không có lựa chọn nào khác. Máu của mẹ con, nỗi đau của Đại Triều… tất cả đều thôi thúc con phải chiến đấu. Con không thể sống một cuộc đời bình thường."
Liễu Trấn Nam thở dài, không nói gì thêm. Ông hiểu, con gái ông đã quyết tâm, ông không thể thay đổi được.
Đột nhiên, một tiếng hô lớn vang lên từ bên ngoài trướng. "Bẩm Tướng Quân, có quân lệnh khẩn cấp từ kinh thành!"
Thanh Vân và Liễu Trấn Nam nhìn nhau, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Một lát sau, Thanh Vân cầm trên tay tờ quân lệnh, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Cô đọc to: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Giao Liễu Thanh Vân dẫn quân trấn giữ biên giới phía Tây, đối đầu với Bắc Ngụy Chiến Thần Tần Mặc Dạ. Khâm thử!"
"Tần Mặc Dạ…" – Thanh Vân nghiến răng, trong lòng dâng lên một cỗ căm hờn khó tả. Chiến Thần Bắc Ngụy, kẻ đã gieo rắc bao nhiêu đau khổ cho Đại Triều, kẻ đã khiến bao nhiêu binh sĩ Đại Triều phải bỏ mạng. Cô đã nghe danh hắn từ lâu, nhưng chưa từng có cơ hội đối đầu.
Liễu Trấn Nam lo lắng nhìn con gái. "Vân nhi, Tần Mặc Dạ không phải là đối thủ dễ chơi. Hắn là một thiên tài quân sự, chưa từng thất bại trên chiến trường. Con phải cẩn thận."
Thanh Vân siết chặt tờ quân lệnh trong tay, ánh mắt kiên định. "Con biết. Nhưng con không sợ. Con sẽ đánh bại hắn, báo thù cho mẹ, cho Đại Triều."
Đêm đó, Thanh Vân đứng trên vọng lâu, nhìn về phía biên giới phía Tây. Sương đêm buốt giá thấm vào da thịt, nhưng không thể làm nguội ngọn lửa hận thù trong lòng cô. Cô biết, trận chiến này sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cô không hề nao núng. Cô là Liễu Thanh Vân, là Bạch Phượng Tướng Quân của Đại Triều. Cô sẽ không để bất kỳ ai, kể cả Tần Mặc Dạ, ngăn cản cô trên con đường báo thù.
Gió thổi mạnh, tung bay vạt áo choàng của Thanh Vân. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Mùi đất, mùi máu, mùi chiến tranh… tất cả đều đang chờ đợi cô ở phía trước. Cô sẽ không chùn bước. Cô sẽ đối mặt với mọi thử thách, và sẽ chiến thắng. Vì Đại Triều, vì mẹ cô, và vì chính bản thân cô.