Chương 6: Bóng Tối Bủa Vây
Sau khi ra viện, Hoàng Anh nghe theo lời mẹ, không đi làm thêm nữa. Bà Lan Hương chu cấp cho cô đầy đủ tiền sinh hoạt, tiền học phí. Hoàng Anh cố gắng tập trung vào việc học, nhưng sức khỏe của cô vẫn không được cải thiện. Những cơn đau đầu vẫn thường xuyên hành hạ cô, khiến cô không thể tập trung vào bài giảng.
Bên cạnh đó, sự thờ ơ, lạnh nhạt của gia đình, đặc biệt là từ Hoàng Oanh, càng khiến tinh thần cô thêm suy sụp. Hoàng Oanh không còn đến thăm cô ở bệnh viện, cũng không còn hỏi han cô một lời. Cô ta vẫn vui vẻ tận hưởng cuộc sống của mình, như thể Hoàng Anh không hề tồn tại.
Một buổi tối, Hoàng Anh đang ngồi học bài trong phòng, thì nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt từ phòng khách. Cô nhận ra giọng của bố mẹ.
"Ông lúc nào cũng bênh vực con bé Hoàng Anh! Con bé có làm gì sai trái, ông cũng bỏ qua hết!" bà Lan Hương tức giận nói.
"Bà nói cái gì vậy? Hoàng Anh là con gái tôi, tôi thương nó thì có gì sai?" ông Hoàng phản bác.
"Thương con thì phải biết đúng sai chứ! Con bé cướp công của chị, đối xử tệ bạc với chị, ông không thấy sao?" bà Lan Hương gào lên.
"Bà im đi! Chuyện đó có đáng gì đâu? Hoàng Oanh chỉ là muốn được điểm cao thôi mà. Con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."
"Nhỏ gì chứ? Nó lớn rồi! Nó biết rõ những gì nó đang làm! Ông đừng có mù quáng bênh vực nó nữa!"
Hoàng Anh nghe thấy những lời đó, tim cô đau nhói. Cô không ngờ rằng, sự việc giữa cô và Hoàng Oanh lại khiến bố mẹ cãi nhau. Cô cảm thấy có lỗi, cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình.
Cô bước ra khỏi phòng, đến phòng khách. Bố mẹ cô đang đứng đối diện nhau, mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Bố mẹ đừng cãi nhau nữa. Con xin lỗi," Hoàng Anh nói, giọng run run.
Ông Hoàng và bà Lan Hương giật mình, nhìn Hoàng Anh. Họ im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
"Hoàng Anh à, con đừng lo lắng. Đây không phải là lỗi của con," bà Lan Hương nói, giọng dịu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/trong-sinh-gianh-lai-yeu-thuong/6.html.]
"Đúng vậy, con không có lỗi gì cả. Con chỉ cần tập trung vào việc học thôi," ông Hoàng nói thêm.
Hoàng Anh gật đầu, cố gắng mỉm cười. "Con biết rồi bố mẹ."
Nhưng trong lòng cô, một nỗi buồn vô tận đang lan tỏa. Cô cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng giữa chính gia đình mình. Cô cảm thấy mình như một người thừa, không ai cần đến.
Những ngày sau đó, bầu không khí trong gia đình trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ông Hoàng luôn tỏ ra lạnh nhạt với Hoàng Anh, chỉ quan tâm đến Hoàng Oanh. Bà Lan Hương thì cố gắng bù đắp cho Hoàng Anh, nhưng bà cũng không thể nào xóa bỏ được sự thiên vị mà ông Hoàng dành cho Hoàng Oanh.
Hoàng Anh cảm thấy mình như đang sống trong một cái lồng, bị giam cầm bởi những định kiến, những bất công, những sự thờ ơ. Cô không thể thoát ra được.
Sức khỏe của Hoàng Anh ngày càng suy yếu. Cô thường xuyên bị ngất xỉu, phải nhập viện. Bác sĩ nói rằng cô bị trầm cảm, cần phải điều trị tâm lý.
Nhưng Hoàng Anh không muốn điều trị. Cô cảm thấy mình không còn hy vọng gì nữa. Cô muốn buông xuôi tất cả.
Một đêm, khi mọi người đã ngủ say, Hoàng Anh lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Cô đi đến một cây cầu vắng vẻ, nhìn xuống dòng sông đen ngòm.
Cô cảm thấy mình không còn lý do gì để sống nữa. Cô đã quá mệt mỏi, quá đau khổ. Cô muốn giải thoát cho bản thân mình.
Cô leo lên lan can cầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
"Mình xin lỗi bố mẹ. Mình xin lỗi tất cả mọi người," cô thì thầm.
Rồi cô thả mình xuống dòng sông lạnh giá.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, Hoàng Anh cảm thấy một sự thanh thản lạ thường. Cô không còn đau khổ, không còn cô đơn nữa. Cô đã được giải thoát.