Tổng hợp mẩu truyện ngắn trên zhihu - 8. Quanh bạn có người nào ra đi từ khi còn rất trẻ không?

Cập nhật lúc: 2025-04-06 01:46:20
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa thu năm 2021, một người bạn thời thơ ấu của tôi đã n h ả y lầu t ự t ử. Nghe nói cô ấy đã đến trường thăm con trai, sau đó uống rượu và dọn dẹp nhà cửa, rồi từ tầng 16 n h ả y xuống. Tôi chắc chắn rằng cô ấy đã có chủ đích từ trước. Tôi và người bạn này sống cùng một con hẻm, cô ấy lớn hơn tôi ba tuổi. Hồi cấp ba, cô ấy học nhạc và thi đỗ vào một trường đại học dân lập, nhưng gia đình không đủ khả năng chi trả, nên cô ấy mở một hiệu sách bán tài liệu và sách bài tập gần cổng trường chúng tôi. Trường cấp ba của chúng tôi ở một thị trấn nhỏ, là một trường nghệ thuật, mỗi năm chỉ có một lớp tự nhiên và một lớp xã hội, còn lại đều là các lớp học nhạc, thể thao và mỹ thuật. Hồi đó tôi học vẽ, cũng chẳng có ước mơ gì lớn lao, chỉ biết học hành chăm chỉ với hy vọng thi đỗ đại học, tốt nhất là đỗ vào một trường ở miền Nam. Suốt thời cấp ba, tâm hồn tôi được nuôi dưỡng bởi chính hiệu sách nhỏ của cô ấy. Cô ấy nghe nhạc rock, đọc các tác phẩm văn học kinh điển, và giới thiệu cho tôi Janis Joplin, Guns N' Roses, Green Day... Những mùa hè nóng bức và dài dằng dặc, chúng tôi ngồi trong hiệu sách của cô ấy bàn luận về "Đỏ và Đen", "Lolita", nghiên cứu "Một trăm cách c.h.ế.t của nghệ sĩ". Mùa đông, khi tôi vừa đọc sách dựa và dựa vào giá sách, vừa nhìn cô ấy nhẹ nhàng nướng khoai trên bếp than tổ ong. Đôi khi tôi cầm bảng vẽ phác họa chân dung cô ấy, nhưng vẽ không đẹp, cô ấy cười bảo tôi vẽ giống như chân dung người c h ế t.

Năm 2011, tôi thi đại học cũng không tốt, thực sự cũng chẳng có năng khiếu nghệ thuật gì, trường đại học hệ dân lập quá đắt đỏ với những đứa trẻ xuất thân nông thôn như chúng tôi, nên tôi chỉ có thể vào học một trường cao đẳng, bắt đầu đi từng bước một. Khi tôi đi học đại học, chúng tôi gần như không còn liên lạc gì nữa. Lúc đó trường cấp ba của chúng tôi chuyển lên huyện, hiệu sách của cô ấy cũng đóng cửa. Năm đó cô ấy kết hôn, lấy một người đàn ông khá giàu có trong huyện. Mẹ tôi kể rằng nhà trai đã đưa 6 vạn tiền thách cưới, bố cô ấy liền dùng số tiền đó xây nhà mới cho em trai cô ấy.

Sau đó tôi tốt nghiệp, đi làm và trở về thành phố quê hương. Thỉnh thoảng về nhà, mẹ tôi nhắc rằng hôm trước Tết, Trân Trân (tên cô ấy) có đến nhà tìm tôi. Tôi chỉ ừ một tiếng rồi thôi. Có lần về quê ăn Tết Đoan Ngọ, mẹ tôi gói bánh và bảo tôi mang sang biếu hàng xóm. Tình cờ tôi gặp mẹ cô ấy trong ngõ, bà ấy bảo tôi ở nhà thêm vài ngày, vì Trân Trân cũng sắp về thăm con. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, cô ấy đã có con rồi. Mẹ cô ấy nói đứa bé sắp lên ba. Chiều hôm sau, cô ấy bế cậu con trai bụ bẫm đến nhà tôi chơi. Chúng tôi nói chuyện đời thường, cô ấy sau khi kết hôn đã không đi làm nữa, chỉ ở nhà chăm con. Con trai cô ấy dường như có vấn đề gì đó, ba tuổi rồi vẫn chưa biết đi, lúc nào cũng phải có người trông. Cô ấy nói cô ấy ghen tị với tôi, vì tôi được học đại học, có học thức, có công việc tốt, sau này còn có thể lấy được người chồng tử tế ở thành phố. Tôi không biết nói gì, chỉ mời cô ấy ở lại ăn tối, nhưng cô ấy từ chối vì phải về nhà chồng.

Chúng tôi có kết bạn với nhau trên WeChat nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều, vì cuộc sống của hai người đã khác biệt. Tôi có những áp lực và phiền muộn trong công việc, còn cô ấy cũng có những khó khăn và nỗi niềm riêng trong gia đình. Sau đó, tôi vướng vào một vụ án hình sự, cả phòng tôi đều bị kết án treo, tôi cũng bị liên lụy, cộng thêm dịch bệnh bùng phát, nên tôi về quê. Khi về quê, tôi và cô ấy lại gặp nhau nhiều hơn. Cô ấy than thở về tình trạng của con trai, cảm thấy cuộc sống bị kéo lùi lại. Tôi kể cho cô ấy nghe những chuyện buồn trong công việc, về việc tôi tự hủy hoại tương lai của mình vì khi còn trẻ đã mang án tích. Khi dịch bệnh tạm lắng, tôi lập tức quay lại thành phố và bắt đầu công việc mới. Cô ấy hỏi tôi bao giờ về quê chơi, nhưng tôi bận quá nên toàn từ chối, dần dần cô ấy cũng không hỏi nữa.

Lúc đó tôi làm trong ngành giáo dục, là giáo viên tại một trung tâm tiếng Anh lớn nhất thành phố. Sau khi chính sách "giảm tải" được ban hành, trung tâm yêu cầu giáo viên phải có chứng chỉ sư phạm. Tôi thi đỗ nhưng vì có án tích nên không được cấp chứng chỉ. Sau đó trung tâm điều chuyển những giáo viên không có chứng chỉ sang vị trí khác, tôi liền nghỉ việc. Sau khi nghỉ, tôi cùng một đồng nghiệp cũng không có chứng chỉ mở một lớp dạy tiếng Anh nhỏ, công việc khá tốt, ngoài việc dạy vào cuối tuần, những ngày khác chỉ soạn giáo án nên cũng không bận lắm. Tần suất về quê của tôi cũng nhiều hơn, chúng tôi lại thường xuyên gặp nhau.

Có lần cô ấy đến nhà tôi nhờ bố tôi giúp đỡ, chị họ của tôi là hiệu trưởng một trường chuyên biệt trong huyện. Con trai cô ấy bị bại não bẩm sinh, cô ấy muốn đưa con đến đó học. Lúc đó đứa bé đã bảy tám tuổi, thấp bé, vẫn không biết đi, nói cũng không rõ. Cô ấy không thể bế con mãi được, mà trường mẫu giáo cũng không nhận. Sau khi biết nhà tôi có quen biết, cô ấy liền nhờ bố tôi giúp. May mắn là việc này khá dễ giải quyết, bố tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, hôm sau con trai cô ấy đã được nhập học. Gánh nặng của cô ấy giảm đi rất nhiều. Có người khuyên cô ấy sinh thêm con, cô ấy chỉ cười không nói gì. Mẹ tôi kể rằng trong làng có tin đồn rằng khi mang thai, cô ấy đã uống thuốc mà không nói thật với bác sĩ, nên con trai mới bị bại não. Nhưng lại có người nói rằng nhà chồng cô ấy cũng có người thân bị thiểu năng trí tuệ nhẹ, có vẻ như bên chồng cô ấy có di truyền về vấn đề này. Tôi chưa bao giờ hỏi cô ấy chi tiết về chuyện này, cũng không biết nên mở lời thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/8-quanh-ban-co-nguoi-nao-ra-di-tu-khi-con-rat-tre-khong.html.]

Cô ấy thường xuyên đến nhà tôi, mang cho tôi mấy thùng tạp chí còn sót lại từ thời cấp ba, có "Mầm Non" và "Tôi Yêu Rock" cùng một số sách khác. Nhìn đống sách bám đầy bụi, tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Cùng lúc đó, chính sách "giảm tải" ngày càng được hoàn thiện, cộng thêm dịch bệnh khiến học sinh phải nghỉ học, lớp tiếng Anh của tôi đến hè năm 2021 thì đóng cửa. Mất việc, tôi sống u uất một thời gian trong căn phòng thuê. Cô ấy đến ở cùng tôi vài ngày, chúng tôi ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, quạt điện kêu vù vù, nói những chuyện vu vơ. Thời gian như quay ngược lại mười năm trước, khi tôi nằm dài trong hiệu sách của cô ấy đọc sách, tiếng nhạc từ chiếc radio vang lên bài hát của Đại Trường Vi : “Cô đơn bủa vây lấy chiếc TV, tôi gồng mình chống đỡ, rồi lặng lẽ tan biến lúc hai giờ rưỡi. Trong tim chỉ khắc khoải một niềm mong mỏi : ai đó sẽ đến bên tôi, cùng nhau bước qua ngày tận thế." Tiếng quạt kêu cót két, tôi tỉnh giấc, ôm sách chạy đến phòng vẽ, hướng về một tương lai tươi sáng mà tôi chưa thể hình dung trước."

Cô ấy hỏi tôi bao giờ thì hết thời gian án treo, tôi bảo phải đến năm 2023. Cô ấy thử dò hỏi : "Vậy sau đó, chúng ta cùng rời khỏi đây sống nhé ? Nếu mình bỏ lại con, liệu nó có hận mình không nhỉ ?" Tôi không thể trả lời câu hỏi của cô ấy. Tôi 29 tuổi, đang chấp hành án treo, không việc làm, chưa lập gia đình, tương lai mờ mịt; còn cô ấy 32 tuổi, không việc làm, là bà nội trợ toàn thời gian, nuôi một đứa con trai bại não. Chúng tôi dường như bị mắc kẹt. Tôi nhớ lại ước mơ thời cấp ba, thi đỗ một trường đại học miền Nam, rời khỏi ngôi làng nghèo khó này, nhưng quê hương như một lời nguyền trói buộc chúng tôi, khiến chúng tôi mãi không thể thoát ra.

Cô ấy kể với tôi rằng mẹ chồng ép cô ấy sinh thêm con, chồng cô ấy cũng chẳng nói gì, mẹ cô ấy khắp nơi vay tiền để lo đám cưới cho em trai, còn nói rằng cô ấy đưa 5000 tệ cho bố mẹ, nhưng ông ấy lại dùng tiền đó mua rượu bổ. Cô ấy nói muốn ly hôn và về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, nhưng mẹ cô ấy bảo: "Mày ly hôn thì đừng có về đây, tao thấy xấu hổ." Tôi không thể giải quyết những vấn đề mà số phận đã ném vào chúng tôi, thậm chí còn đùa rằng : "Hay là chúng mình cùng n h ả y l ầ u đi." Cô ấy bảo : "Được đấy, mình biết một cách, uống say rồi n h ả y xuống sẽ không đau đớn." Tôi nói : "N h ả y l ầ u c h ế t cảnh tượng sẽ rất kinh khủng, n ã o sẽ văng tung tóe." Cô ấy cười : "Nếu mình chết, cậu nhớ đốt nhiều tiền vàng cho mình, mình sẽ bảo vệ cậu từ bên kia thế giới."

Mùa thu năm đó, con trai cô ấy bị sốt, trường gửi về nhà, cả nhà cách ly hai tuần. Sau khi hết cách ly, mẹ tôi nói cô ấy đến nhà tôi để lại một cuốn sổ. Tôi mở ra xem thì đó là một cuốn sketchbook mà tôi đã quên mất từ thời cấp ba, để lại ở hiệu sách của cô ấy. Rồi một buổi tối bình thường như mọi ngày, bố tôi gọi điện bảo : "Trân Trân c h ế t rồi." Hôm đó tôi vừa đi phỏng vấn xong một công việc mới, chuẩn bị nhận việc. Nghe tin, tôi bàng hoàng, hỏi bố có cần tôi về không. Bố tôi bảo : "Con không cần về, cũng chẳng phải họ hàng gì, bố đi giúp một tay là được."

Ngân hà lấp lánh

Cô ấy c h ế t rồi, lòng tôi trống rỗng, như một phần trái tim tôi đã mất đi và không bao giờ có thể lành lặn nữa. Dịch bệnh kết thúc, thời gian án treo của tôi cũng hết, tôi tự do rồi, nhưng cô ấy thì không còn nữa. Nhiều lần về quê, tôi tránh đi qua con ngõ ấy, sợ gặp mẹ và em trai cô ấy, sợ nhớ lại những ngày xưa cô ấy đợi tôi ở nhà, chúng tôi cùng đi đến trường, tôi đi học, cô ấy đến hiệu sách gần đó, rồi tan học, cô ấy ngồi trong hiệu sách buồn chán đợi tôi cùng về nhà. Những ký ức ấy như mới hôm qua.

Kỳ lạ thay, đôi khi tôi nhìn những cuốn sách cũ thời cấp ba, nhớ lại từng cảnh tượng ngày xưa, tôi bật khóc nức nở. Tôi đã không dám nghe bài hát "Tĩnh Lặng" trong một thời gian dài, mỗi lần nghe là nước mắt tôi lại chảy dài. Nhưng tôi chưa bao giờ mơ thấy cô ấy. Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã quên tôi chưa. Tôi muốn cô ấy quên tôi, quên đi những chuyện buồn mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua, nhưng lại sợ cô ấy thực sự quên tôi. Tôi rất tiếc vì lúc đó, khi cô ấy cần sự giúp đỡ, tôi đã không thể làm gì được. Lúc ấy, tôi cũng đang chìm đắm trong vũng lầy của chính mình. Tôi muốn cô ấy quên tôi, nhưng lại sợ cô ấy thực sự quên tôi. Tôi nhớ cô ấy nhiều lắm.

_____________________

Loading...