TÔI SINH CON TRONG CÔ ĐỘC, CHỒNG BỎ ĐI CƯỚI VỢ MỚI - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-08 17:42:00
Lượt xem: 834
Năm khôi phục kỳ thi đại học, vị hôn phu là thanh niên trí thức của tôi gặp tai nạn trên đường trở về thành phố. Anh để lại cho tôi một tin báo tử, mười đồng tiền và ba cân tem lương thực.
Tôi khóc đến mù một mắt, nghiến răng sinh con ngoài giá thú.
Mấy chục năm sau, tôi bạc đầu, mang đầy bệnh tật.
Lúc đang bán đồ ăn vặt, tôi bất ngờ gặp lại anh – người cũ năm xưa – đưa vợ con về thăm chốn cũ.
Anh vẫn phong độ, vợ đẹp con ngoan, áo gấm về làng.
Chỉ tay về phía nhà tôi, anh cười mỉa:
"Trước kia tôi từng về đây lao động. Mấy cô gái quê nghèo quá hóa liều, muốn lên thành phố thì cái gì cũng dám làm... Một khi dính vào rồi là không dứt ra được. Nếu tôi không nói mình c.h.ế.t rồi, sao họ chịu buông tha cho tôi?"
Tôi run rẩy cả người, m.á.u nóng bốc lên đầu.
Khi đang đưa tay với lấy chảo dầu đang sôi…
Anh bất ngờ nhận ra tôi, hoảng hốt định quay đầu xe thì đ.â.m sầm vào một chiếc xe khác.
Lúc mở mắt ra lần nữa…
Tôi quay trở lại năm mười tám tuổi.
Tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học vừa được loan báo.
Ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh.
Lúc này, Diệp Kiến Bách vừa từ thành phố về quê thăm nhà, bị mối tình đầu từ chối nên đang buồn bực quay lại nông thôn.
Kiếp trước, anh ta tìm tôi để an ủi, rồi chiếm lấy tôi.
Nhưng lần này – tôi còn kịp thay đổi tất cả.
—----
Trước khi quay về thành phố, Diệp Kiến Bách từng ở nhà tôi một thời gian.
Anh ta đẹp trai, khiến các cô gái quanh vùng mê mẩn.
Nhưng anh chẳng thèm để mắt tới ai.
Dù cuộc sống ở quê vất vả, nhưng dân làng rất ưu ái các thanh niên trí thức, phần việc ít, đồ ăn ngon cũng dành phần cho họ.
Chỉ có điều, Diệp Kiến Bách quá sĩ diện, không giành giật nên hay đói meo, mặt vàng vọt.
Tết năm đó, tôi cùng cậu đi làm thịt lợn, lấy lông làm bàn chải đổi được nửa hũ mỡ lợn.
Tôi giấu mỡ trong cơm mang đến cho anh mỗi ngày.
Dần dần, sắc mặt anh mới hồng hào trở lại.
Ba năm ấy…
Tôi từ một cô bé con trở thành thiếu nữ.
Diệp Kiến Bách là giáo viên lớp xóa mù. Sau khi xem chữ tôi viết và bài toán tôi giải, ánh mắt anh dần dần luôn dừng lại trên người tôi.
“Em có năng khiếu đấy. A Hương, em khác hẳn mấy cô gái khác.”
Anh còn chép thơ tay giấu đi:
“Đợi em, trong cơn mưa tạo nên cầu vồng. Tiếng ve im bặt, tiếng ếch ngân vang.”
Mỗi lần đọc thơ, ánh mắt anh dịu dàng, sâu lắng dưới ánh hoàng hôn – khiến tôi say đắm.
Tôi bị mê hoặc bởi điều đó.
Năm tôi mười sáu, làng bên chiếu phim "Thanh Tùng Lĩnh".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-sinh-con-trong-co-doc-chong-bo-di-cuoi-vo-moi/1.html.]
Mọi người kéo nhau đi xem.
Hôm đó, tôi dậy sớm cho lợn ăn, thay quần áo sạch sẽ, sấy tóc bện tóc xinh xắn, rồi chuẩn bị đi cùng bạn.
Anh thì chẳng có tâm trạng.
Cả nhà đã đi hết.
Tôi quay lại gọi anh:
"Đi thôi, hôm nay là dịp hiếm hoi được thư giãn."
Anh bỗng nắm lấy tay tôi.
“A Hương, dạo này em hay qua lại với Phó Chính Dương. Ngay cả em cũng muốn làm bạn với người khác sao?”
“Anh ấy cũng là thanh niên trí thức mà, lại dễ gần. Em chỉ mượn sách thôi.”
“Dễ gần gì mà dễ gần! Nhà anh ta mặc kệ, sinh hư đủ đường. Đừng dây dưa với hắn nữa.”
Anh ghen. Chiều hôm đó, dưới ánh chiều tà, anh hôn tôi.
Anh nói đã thích tôi từ lâu. Anh quyết định sẽ ở lại vì tôi.
Anh chưa từng gần gũi ai, làm sao chịu nổi nụ hôn?
Tôi vô tình khẽ quàng tay qua cổ anh, cả người anh run lên.
Tay tôi chạm eo anh, anh như bị điện giật.
Anh ngày càng mê đắm tôi.
Muốn chiếm trọn tôi.
Tôi ngượng ngùng, không đồng ý.
Cho đến đêm hôm đó.
Tiếng sấm ầm ầm ngoài trời kéo tôi về thực tại.
Mẹ tôi mồ hôi nhễ nhại đẩy xe về – bà lén bán rau trong vườn, đổi được phiếu vải mua về một mảnh vải mới.
Bà gọi tôi ra đo người.
Khi thước dây quấn quanh người, tôi bật khóc.
Tôi ôm chầm lấy người mẹ vẫn chưa bị bệnh vì lời đàm tiếu của thiên hạ.
Mẹ cười:
“Con ngốc, một bộ quần áo đáng để khóc vậy sao? Con gái mẹ xinh thế này, sau này còn khối ngày tốt đẹp.”
Đúng vậy, ngày tháng tốt đẹp vẫn còn phía trước.
Qua năm nay thôi là bắt đầu có làn sóng hồi hương, thi đại học cũng không khó trong năm đầu.
Kiếp trước, vì cái c.h.ế.t "giả" của Diệp Kiến Bách, tôi đã học kỹ đến từng ký hiệu trong đề thi đại học năm đó.
Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt.
Ba tôi bảo tôi mang ô cho Diệp Kiến Bách đang làm việc ở văn phòng thanh niên trí thức.
Tôi từ chối.
Bữa tối, tôi thêm một thìa mỡ lợn vào cơm ba mẹ và phần của mình.
Không chừa phần cho Diệp Kiến Bách.