Chương 11 (Finale): Tôi Là Chính Tôi
Nhiều năm trôi qua kể từ ngày Tần Du, Thẩm Lục và Diệp Mặc lật đổ hệ thống và kiến tạo thế giới mới. Thế giới ấy giờ đây đã tràn ngập sự tự do, sáng tạo và lòng nhân ái. Những thành phố xanh mướt vươn mình lên bầu trời, những công nghệ tiên tiến phục vụ cuộc sống, và những tác phẩm nghệ thuật độc đáo thể hiện sự phong phú của tâm hồn con người.
Tần Du, giờ đây là một biểu tượng của sự thay đổi và hy vọng, chuẩn bị cho buổi ra mắt cuốn sách mới của mình: "Chúng Tôi Không Phải Nhân Vật Phụ". Cuốn sách ghi lại hành trình đầy gian nan và thử thách của cô, Thẩm Lục và Diệp Mặc, đồng thời truyền cảm hứng cho mọi người hãy tự tin vào bản thân và viết nên câu chuyện của chính mình.
Sân khấu buổi ra mắt sách được trang hoàng lộng lẫy nhưng không kém phần trang nhã. Khán giả đến từ khắp nơi trên thế giới, mang theo sự ngưỡng mộ và kỳ vọng. Trong số đó, có những nhà khoa học hàng đầu, những nghệ sĩ tài ba, những doanh nhân thành đạt và những người bình thường đã được Tần Du truyền cảm hứng.
Khi Tần Du bước ra sân khấu, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Cô mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc và tự hào.
"Xin chào tất cả mọi người." Tần Du cất tiếng, giọng nói vang vọng khắp khán phòng. "Tôi là Tần Du, và tôi rất vui khi được chia sẻ với các bạn câu chuyện của mình."
Cô bắt đầu kể về cuộc sống trước khi xuyên không, về những áp lực và kỳ vọng mà cô phải đối mặt trong thế giới kinh doanh khắc nghiệt. Cô kể về sự ngỡ ngàng và hoảng loạn khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, trở thành vai ác bị ghét bỏ.
Cô kể về cuộc chiến chống lại hệ thống, về những khó khăn và nguy hiểm mà cô, Thẩm Lục và Diệp Mặc phải đối mặt. Cô kể về những người bạn đồng hành đã sát cánh bên cô, về những bài học quý giá mà cô đã học được.
Cuối cùng, cô kể về sự ra đời của thế giới mới, về những thành tựu mà cô, Thẩm Lục và Diệp Mặc đã đạt được, và về những hy vọng mà cô dành cho tương lai.
"Tôi muốn cuốn sách này trở thành một lời nhắn nhủ đến tất cả mọi người." Tần Du nói, giọng nói đầy cảm xúc. "Chúng ta không phải là những nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác. Chúng ta là những người viết nên câu chuyện của chính mình. Chúng ta có quyền tự do lựa chọn và quyết định số phận của mình. Hãy tin vào bản thân, hãy theo đuổi ước mơ của mình, và hãy tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn."
Sau khi Tần Du kết thúc bài phát biểu, khán phòng lại vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt hơn bao giờ hết. Mọi người đứng dậy và reo hò, bày tỏ sự ngưỡng mộ và ủng hộ đối với Tần Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/toi-la-vai-ac-do-he-thong-chon-nham/11.html.]
Diệp Mặc ngồi ở dưới khán đài, mỉm cười nhìn Tần Du. Anh tự hào về cô, về sự mạnh mẽ, thông minh và lòng nhân ái của cô. Anh biết rằng, cô là một người phụ nữ đặc biệt, một người có thể thay đổi thế giới.
Thẩm Lục đứng ở cánh gà, dõi theo Tần Du bằng ánh mắt đầy yêu thương. Anh biết rằng, anh không thể có được trái tim của cô một cách trọn vẹn, nhưng anh vẫn luôn ở bên cô, ủng hộ cô và bảo vệ cô.
Sau buổi ra mắt sách, Tần Du tổ chức một buổi tiệc nhỏ để ăn mừng cùng bạn bè và người thân. Trong buổi tiệc, cô nhận được vô số lời chúc mừng và khen ngợi.
Một phóng viên đến gần Tần Du và hỏi: "Tần tiểu thư, cô có thể chia sẻ về mối quan hệ giữa cô, Thẩm tổng và Diệp Mặc tiên sinh không? Mọi người đều rất tò mò về điều đó."
Tần Du mỉm cười và đáp: "Thẩm Lục và Diệp Mặc là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Họ là bạn bè, là đồng nghiệp, và là gia đình của tôi. Chúng tôi yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, và chúng tôi luôn sát cánh bên nhau trong mọi hoàn cảnh."
"Vậy còn tình yêu thì sao?" Phóng viên hỏi. "Cô có yêu cả hai người không?"
Tần Du im lặng một lúc rồi đáp: "Yêu hay không… là quyền chọn của tôi. Không ai viết thay được nữa."
Ánh mắt cô hướng về phía Thẩm Lục và Diệp Mặc, những người đang mỉm cười nhìn cô. Cô biết rằng, cô đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cô đã tạo ra một gia đình đặc biệt, một gia đình dựa trên tình yêu, sự tôn trọng và sự tự do.
Tần Du nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, hít một hơi thật sâu. Cô cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Cô đã trải qua một cuộc hành trình dài và gian nan, nhưng cuối cùng cô cũng đã tìm thấy được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Cô là Tần Du, và cô là chính cô. Cô không phải là một nhân vật phụ, không phải là một vai ác, mà là người viết nên câu chuyện của chính mình. Và cô sẽ tiếp tục viết, tiếp tục sáng tạo và tiếp tục yêu thương cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời.
(HOÀN)