Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-12-05 06:45:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Nhị Cẩu miệng khe khẽ phát vài âm thanh nhỏ, an ủi con ngựa đang kinh hãi, cố gắng tiếp cận.

Uông viên ngoại và những khác một bên nơm nớp lo sợ , chuẩn nếu Trần Nhị Cẩu thất bại, lập tức xông lên dùng khống chế con ngựa.

một cảnh tượng kỳ diệu xảy , con ngựa sự an ủi của Trần Nhị Cẩu từ từ bình tĩnh , tuy vẫn còn dậm vó sốt ruột, nhưng hơn nhiều so với .

Trần Nhị Cẩu một mặt từ từ tiến gần, miệng ngừng phát âm thanh, y giơ cao một tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu ngựa, xoa xoa an ủi.

Lưu đại phu trong đám đông trao đổi ánh mắt với Triệu huyện lệnh, trong mắt cả hai đều hiện lên sự kinh ngạc.

Thấy con ngựa sắp yên tĩnh, Trần Nhị Cẩu đang chuẩn đưa Tiểu Bảo xuống, nhưng đúng lúc , bên phía Uông viên ngoại vang lên một tiếng hét chói tai của phụ nữ.

Lòng Trần Nhị Cẩu thầm than , quả nhiên con ngựa vốn sắp yên tĩnh bắt đầu trở nên hung hăng, miệng phát một tiếng hí dài, hai chân giơ cao.

Trần Nhị Cẩu khỏi vội vàng kêu lên: “Tiểu Bảo, mau nhảy!”.

Tiểu Bảo lưng ngựa mặt tái mét, y dám nhảy, quá cao.

Trần Nhị Cẩu thấy y do dự, vội vàng an ủi: “Tiểu Bảo! Đừng sợ, mau nhảy, sẽ đỡ ngươi”.

Không còn thời gian nữa, con ngựa sắp lao , nếu để nó chạy loạn, Tiểu Bảo nhất định sẽ nó hất xuống.

“Tiểu Bảo! Nhảy! Không nhảy là kịp nữa!”, Trần Nhị Cẩu lo lắng đến mồ hôi đầm đìa.

Tiểu Bảo lúc cũng gần như kiệt sức, y c.ắ.n răng, nhắm mắt , buông tay, nhào về phía bên cạnh.

Ngay khoảnh khắc y nhào , con ngựa điên cuồng chạy loạn, Trần Nhị Cẩu bên mắt nhanh tay lẹ tóm y, ôm chặt lăn về phía bên cạnh.

Uông viên ngoại thấy cứu xuống, vội vàng lệnh mấy khống chế ngựa, ông cùng nhanh chóng đến chỗ Trần Nhị Cẩu.

Tiểu Bảo trong lòng Trần Nhị Cẩu mặt còn chút máu, tay chân lúc vẫn đang run rẩy ngừng, một phần vì kiệt sức, một phần vì sợ hãi.

Thấy an , lúc mới oà lên vì sợ.

Đám đông vây , đẩy Trần Nhị Cẩu , Uông viên ngoại đang chuẩn ôm Tiểu Bảo an ủi, giữa đám đông đột nhiên chen một phụ nữ đến hoa dung thất sắc.

Chính là Uông phu nhân ôn nhu , nàng một tay ôm lấy Tiểu Bảo, ôm chặt lòng, đến lê hoa đái vũ, lẩm bẩm: “Tiểu Bảo, hù c.h.ế.t , tuyệt đối đừng chuyện nữa”.

Tiểu Bảo lúc cũng còn bận tâm ôm là ai, tối nay y kinh sợ nhỏ, lúc đang nấc lên ngừng.

Trần Nhị Cẩu ngoài đám đông lạnh lùng Uông phu nhân , y nhớ rõ con ngựa vốn an ủi xong, nếu phụ nữ hét lên một tiếng chói tai, con ngựa thể kinh sợ nữa? Xem phụ nữ cũng kẻ hiền lành gì.

Uông tiểu thiếu gia kinh sợ, bữa tiệc tối nay kết thúc qua loa, tản .

Trần Nhị Cẩu cũng theo Lưu đại phu về tiệm thuốc, y mơ hồ ngửi thấy Lưu đại phu dính một chút hương phấn, Trần Nhị Cẩu nhíu mày, mùi dường như giống với mùi chiếc khăn lụa .

Trước khi Lưu đại phu hậu viện hỏi y: “Ta ngươi còn thuần ngựa?”.

Trần Nhị Cẩu đáp: “Hồi nhỏ theo trong thôn học vài chiêu, chẳng qua lúc đó là thuần trâu thôi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/chuong-21.html.]

Lưu đại phu đ.á.n.h giá y một lượt : “Ta thấy hôm nay ngươi thuần ngựa cũng khá tài tình, con ngựa đó Uông viên ngoại tìm mấy sư phụ cũng thuần phục ”.

Trần Nhị Cẩu : “Xem thuần trâu thuần ngựa cũng giống , dù đều là súc sinh”.

Lưu đại phu: “Cái gì cũng thuần ?”.

Trần Nhị Cẩu ngây ngô : “Cũng tàm tạm, đều gần giống ”.

Lưu đại phu còn hỏi thêm, lúc cửa một tên khất cái tới, Lưu đại phu thấy , mặt đầy chán ghét, sang Trần Nhị Cẩu : “Trước khi đóng cửa thì đuổi tên ăn mày ”.

Nói trực tiếp về phía hậu viện.

“Đại nhân, sắp cháy nhà !”, tên khất cái vẫn lải nhải ngừng, Lưu đại phu thấy tiếng Trần Nhị Cẩu xua đuổi trong đại đường, liền thẳng về phòng ngủ.

Một đêm bình yên vô sự, sáng hôm Lưu đại phu vẫn canh giờ ngoài, nhưng gã lâu, Trần Nhị Cẩu liền lén lút lẻn hậu viện.

Y quen đường quen lối đến cửa phòng ngủ, y hết bức tranh mỹ nhân treo trong tiền sảnh, mỹ nhân trong tranh dung mạo diễm lệ, hình uyển chuyển, Trần Nhị Cẩu luôn cảm thấy bức tranh gì đó kỳ lạ, nhưng .

Y dừng một lúc, trì hoãn nữa, nhanh chóng về phía phòng ngủ.

Cho đến khi Trần Nhị Cẩu bước , tai Nguỵ Tranh động đậy, hình vốn đang đất cũng dậy.

Ngay đó y nóng lòng nhào về phía cửa, nhưng sợi xích ở cổ kéo ngã xuống.

Trần Nhị Cẩu thấy động tĩnh, tốc độ nhanh hơn một chút, đợi khi y đẩy kệ gỗ , Nguỵ Tranh đang lắc đầu cố gắng giãy giụa phát tiếng gầm gừ trầm thấp.

Cho đến khi thấy Trần Nhị Cẩu một đầu chui lòng y rên rỉ thút thít, dáng vẻ như chịu ủy khuất lớn lắm.

Trần Nhị Cẩu ôm trong lòng, cảm thấy y gầy một chút, xem Lưu đại phu cũng thể đối xử với y.

Người trong lòng vốn đang ngoan ngoãn rúc trong lòng y, nhưng lâu y bắt đầu quấn quýt trong lòng Trần Nhị Cẩu.

Trần Nhị Cẩu buông tay , thấy Nguỵ Tranh vùi đầu y ngửi tới ngửi lui.

Sáng nay y mua hai cái bánh bao ở quán bánh bao đối diện, là cố ý để cho Nguỵ Tranh, Trần Nhị Cẩu ban đầu còn tưởng là y đói , nhưng lâu y phát hiện như .

Nguỵ Tranh ngửi một vòng n.g.ự.c y, đôi mắt phượng xếch xinh ngước lên liếc y một cái, Trần Nhị Cẩu thấy một tia vui trong mắt y.

Tiếp theo Nguỵ Tranh cào cấu n.g.ự.c y, cho đến khi lớp vải đáng thương n.g.ự.c xé rách một miếng.

Nguỵ Tranh dường như còn hài lòng, c.ắ.n xé mảnh vải , cho đến khi mảnh vải biến thành mảnh vụn, cuối cùng y dùng tay gom những mảnh vụn , một m.ô.n.g lên.

Rồi một đầu chui lòng Trần Nhị Cẩu cọ cọ động đậy nữa.

Trần Nhị Cẩu ôm còn kịp phản ứng, y sờ sờ chiếc áo rách một mảng ngực, đau lòng nghĩ còn mặc .

vẻ mặt mãn nguyện của Nguỵ Tranh, y cũng đành mặc kệ gì.

Hai chia ăn bánh bao xong, Trần Nhị Cẩu dám ở lâu, mỗi ngày y chỉ một lát nhỏ thể gặp Nguỵ Tranh, nhưng y phát hiện Nguỵ Tranh thông minh, mấy ngày nay thể vài câu đơn giản .

Loading...