Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-12-05 06:45:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uông tiểu thiếu gia ác độc trừng mắt Trần Nhị Cẩu, y ở đây mưa gió quen , bao giờ chịu sự bực bội ? Chỉ thấy y nghiêng mặt cái miệng nhỏ nhắn bĩu thể treo cả bình tương, một vẻ mặt kiểu , ngươi mau dỗ .
Trần Nhị Cẩu thấy y như , chuẩn rời , y vốn chỉ bộ, nào ngờ Uông tiểu thiếu gia thấy y , lập tức hoảng hốt, vội vàng túm lấy góc áo y, còn nấc nữa, lúc mới ủy khuất thút thít nhỏ: “Vì cha mắng ”.
Trần Nhị Cẩu , đôi mắt to ủy khuất của Uông tiểu thiếu gia, y hệt như một cô vợ nhỏ bắt nạt, mà khiến y dâng lên một cảm giác tội .
Y đưa chú ếch trong tay cho y, Uông tiểu thiếu gia cầm lấy chơi đùa.
Hai chơi đùa bên bờ đầm sen một lúc, Tiểu Bảo lén lút với Trần Nhị Cẩu: “Tên gọi ở nhà của y là Tiểu Bảo”.
Và cho khác , Trần Nhị Cẩu gật đầu đồng ý, Tiểu Bảo kéo áo y ngây ngô: “Trên ngươi thật thơm, còn thơm hơn cả cái nhỏ đáng ghét của ”.
Trần Nhị Cẩu đang lúng túng, nào ngờ Tiểu Bảo tiếp lời: “Chỉ là trông xí”.
Trần Nhị Cẩu đảo mắt, thầm nghĩ trẻ con kiêng kỵ, trẻ con kiêng kỵ.
Uông tiểu thiếu gia cũng là cả thèm chóng chán, chú ếch nhỏ còn chơi bao lâu, y thích nữa .
Ném chú ếch , y kéo tay Trần Nhị Cẩu : “Ta dẫn ngươi xem cái gì đó thú vị”.
Hai xuyên qua hoa viên, phía một chuồng ngựa, Tiểu Bảo kéo tay Trần Nhị Cẩu hưng phấn đến một trong đó.
Bên trong là một con ngựa con màu đen, giữa đầu một chòm lông trắng, bốn móng ngựa cuối cũng màu trắng, bóng loáng, là là một con ngựa .
Hai còn đến gần, con ngựa hí vang một tiếng dài, bốn vó lo lắng dậm loạn xạ.
Trần Nhị Cẩu sững sờ, xem con ngựa hoang dã khó thuần, chẳng trách hôm nay tuy là mở tiệc vì con ngựa , thấy Uông viên ngoại dắt ngựa dạo chơi.
Tiểu Bảo thấy Trần Nhị Cẩu sững sờ, còn tưởng y đến ngây , tự hào ưỡn n.g.ự.c : “Ghê gớm chứ, cha đợi con ngựa ngoan ngoãn sẽ tặng cho vật cưỡi”.
Trần Nhị Cẩu ngây ngốc gật đầu, dường như đến nhập tâm, về phía con ngựa con.
Tiểu Bảo trong lòng hoảng hốt, vội vàng kéo y : “Con ngựa hung lắm, sẽ đá đấy, ngươi đừng qua đó”.
Mấy hôm y còn tận mắt thấy một gia nhân bên cạnh đá gãy chân.
Trần Nhị Cẩu như thấy, tự tới, Tiểu Bảo thấy ngăn , vội vàng lấy tay bịt mắt , nhưng qua lâu vẫn động tĩnh.
Tiểu Bảo hé một khe mắt, cảnh tượng m.á.u me y dự đoán xảy , ngược con ngựa con vô cùng ngoan ngoãn tay Trần Nhị Cẩu.
Thực Trần Nhị Cẩu cũng chỉ đ.á.n.h liều, y mùi hương chút đặc biệt, thể ngưng thần tĩnh khí, khứu giác của động vật nhạy bén hơn con nhiều, y cũng chỉ dựa điểm mới dám tiếp cận.
Không ngờ con ngựa con vốn hung hãn ngoan ngoãn như tay y.
Tiểu Bảo thấy vỗ tay vui vẻ, hai dắt ngựa con khỏi chuồng.
Tiểu Bảo nằng nặc đòi cưỡi ngựa, Trần Nhị Cẩu đành bất đắc dĩ bế y lên lưng ngựa, cũng kỳ lạ, con ngựa con vốn đang bồn chồn chịu để hai loạn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/chuong-20.html.]
Trần Nhị Cẩu dắt ngựa, dặn dò Tiểu Bảo nắm chặt, dắt ngựa dạo quanh bãi đất trống ngoài chuồng ngựa.
Hai đang chơi đùa vui vẻ, phía hoa viên vang lên tiếng .
🐎 Chương 12: Mã Phi Loạn Thất - Hương Khí An Nhiên 🐎
Không lâu , phía hoa viên một đám tới, dẫn đầu chính là Uông viên ngoại, bên trái ông là Triệu huyện lệnh, bên là Lưu đại phu, Uông viên ngoại đang gì đó với hai .
khi thấy Trần Nhị Cẩu hai sững sờ, ngay đó sắc mặt đổi, hét về phía bên : “Uông Uý Chi! Con gì đó? Mau xuống, con ngựa còn thuần phục”.
Tiểu Bảo lưng ngựa, vui vẻ gọi Uông viên ngoại: “Cha, kìa, cưỡi ngựa , cưỡi ngựa ”.
Uông viên ngoại kinh hãi thất sắc, khỏi đổ mồ hôi lạnh, sang mấy gia phó theo bên cạnh giận dữ mắng: “Còn mau đưa tiểu thiếu gia xuống, con ngựa còn thuần phục”.
Mấy gia phó lập tức chạy về phía Trần Nhị Cẩu, Trần Nhị Cẩu vội vàng lớn tiếng gọi: “Đừng qua đây!”.
Nhiều cùng xông tới như , con ngựa nhất định sẽ kinh sợ.
những theo lời y, chân họ ngừng , nhanh chóng tiếp cận bên .
Quả nhiên con ngựa kinh sợ, con ngựa vốn hoang dã khó thuần, vốn dịu ít sự an ủi của Trần Nhị Cẩu, lúc thấy nhiều xông lên như , bản tính ban đầu lập tức lộ .
Nó hí vang một tiếng dài, thẳng lên, Trần Nhị Cẩu sợ hãi kêu lên: “Tiểu Bảo, nắm chặt!”.
Uông tiểu thiếu gia lưng ngựa sợ đến ngây , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, y bản năng nắm chặt yên ngựa, nhưng con ngựa dường như cảm nhận lưng, bắt đầu chạy loạn quanh bãi đất trống ngoài chuồng ngựa.
Uông viên ngoại bên ngoài mặt đầy lo lắng, một cước đá mấy gia phó sợ hãi lùi .
“Các ngươi mau lên, khống chế con ngựa đó , đưa tiểu thiếu gia xuống cho , nếu nó thương một chút nào, lấy mạng ch.ó của các ngươi”.
Mấy gia phó rụt rè tiến lên, Trần Nhị Cẩu lúc ngăn cản họ.
“Đừng qua đây, nãy chính vì các ngươi, con ngựa mới kinh sợ, cách nó dừng , các ngươi đừng qua đây”.
Mấy gia phó đều dừng , Uông viên ngoại vốn tin, còn tiếp tục bảo tiến lên.
Trần Nhị Cẩu đầu lớn tiếng quát: “Nếu ngươi còn một Tiểu Bảo nguyên vẹn, thì bảo bọn họ rút lui”.
Uông viên ngoại nhất thời mất chủ ý, bảo bọn họ rút lui cũng , tiến lên cũng xong.
Trần Nhị Cẩu : “Ta bảo đảm, sẽ đưa Tiểu Bảo bình an vô sự trở về cho ngươi”.
Nói xong y một về phía chuồng ngựa, trong chuồng ngựa một máng nước, Trần Nhị Cẩu bốc nước lên xoa lên cổ và cánh tay .
Sau đó từ từ tiến gần con ngựa đang mất kiểm soát, Uông viên ngoại và những khác tuy xa, nhưng vẫn ngửi thấy một luồng hương thơm thoang thoảng trong khí, chỉ là nhạt, đều tưởng là mùi hương hoa trong hoa viên.
Trần Nhị Cẩu nuốt nước bọt, y cách hiệu quả , nhưng y thử, Tiểu Bảo lưng ngựa gần như kiệt sức, chỉ cần xóc nảy thêm vài cái nữa e là sẽ văng xuống đất, nếu con ngựa dẫm đạp vài cái, kết cục của cái hình nhỏ bé thể tưởng tượng .