Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-12-05 06:44:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu đại phu dù cũng là đại phu duy nhất ở trấn Thanh Sơn, địa vị đương nhiên cao quý hơn những vị khách khác một chút.
Trần Nhị Cẩu theo Lưu đại phu sắp xếp ở một bàn giữa, khi Lưu đại phu xuống, Trần Nhị Cẩu liền yên lưng gã.
Đột nhiên, từ hành lang bên cạnh truyền đến một tiếng hô: “Tiểu thiếu gia, ngài chạy chậm thôi, cẩn thận té ngã đấy”.
Ngay đó, cửa nội viện truyền đến một tràng tiếng khúc khích của hài tử, y chạy gọi phía : “Ta ở đây, đến bắt ”.
Hài t.ử nhào đám đông, chạy lăng xăng khắp nơi, khi chạy đến gần Trần Nhị Cẩu, y nghi hoặc nghiêng đầu qua, kết quả cái gì vấp chân, kêu lên một tiếng suýt ngã.
Trần Nhị Cẩu mắt nhanh tay lẹ, kéo y một cái, ngăn y tiếp xúc mật với mặt đất.
Ai ngờ hài t.ử sợ, vững liền ôm lấy eo Trần Nhị Cẩu, cọ cọ má n.g.ự.c y : “Thật thơm thật thơm”.
Trần Nhị Cẩu chút lúng túng, lúc phụ nữ ôn nhu đang bên trong vội vàng tách đám đông tới.
Nhìn thấy hài t.ử vẫn an ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, đến : “Tiểu Bảo, con chạy lung tung ? Sao lời?”.
Ai ngờ hài t.ử hất tay phụ nữ , một tay nắm lấy quần áo bên hông Trần Nhị Cẩu, một tay bịt tai lớn tiếng : “Con chính là , con chính là , gọi con là Tiểu Bảo, con”.
Nói xong y còn một vẻ mặt quỷ, phụ nữ sắc mặt đổi trong giây lát, nhưng nhanh trở bình thường, vươn tay bắt hài t.ử .
Ai ngờ hài t.ử trốn lưng Trần Nhị Cẩu, nhất định chịu .
Mãi đến khi Uông viên ngoại đến, mới dẫn hài t.ử .
Mọi an tọa, Triệu huyện lệnh và phu nhân xinh cũng ở bàn , chuyện lúc nãy, Triệu huyện lệnh kỹ Trần Nhị Cẩu một cái, cho đến khi thấy khuôn mặt đầy tàn nhang , trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ, lúc mới thu hồi ánh mắt dò xét.
Thân phận của Trần Nhị Cẩu đương nhiên thể bàn, y lưng Lưu đại phu, lén lút đ.á.n.h giá phụ nhân xinh , y luôn cảm thấy phụ nữ cũng chút quen mắt, khỏi nghĩ hôm nay ? Sao ai cũng thấy quen?
Trong bữa tiệc tránh khỏi những lời mời rượu qua , Trần Nhị Cẩu thấy Uông tiểu thiếu gia suýt ngã đó dường như vui, vẻ mặt giận dỗi, còn Uông phu nhân bên cạnh y, ngừng gắp thức ăn cho y.
Uông tiểu thiếu gia hình như thích vị Uông phu nhân lắm, chỉ thấy y cạch một tiếng ném đũa xuống chịu ăn nữa, tay Uông phu nhân lúng túng dừng giữa trung, Uông viên ngoại bên cạnh thì trách mắng y.
Uông tiểu thiếu gia mắng đến mắt đỏ hoe, đẩy hầu đang bên cạnh chạy mất, Uông phu nhân đang định dậy đuổi theo, Uông viên ngoại ngăn .
Qua một lúc, Uông viên ngoại cùng Uông phu nhân đến bàn mời rượu, vốn khí vô cùng hòa thuận, ai ngờ vị phu nhân xinh nổi cáu, bốp một tiếng đặt chén rượu xuống bàn: “Không uống”.
Không khí nhất thời ngưng , sắc mặt Triệu huyện lệnh vô cùng khó coi, Lưu đại phu bên cạnh hòa giải: “Phụ nữ uống cũng thôi, nào, chúng uống”.
Mấy uống qua loa vài chén mời bàn tiếp theo, Trần Nhị Cẩu thấy vị phu nhân xinh còn một câu: “Nhìn vẻ mặt giả tạo của nàng là thấy ghê tởm”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/chuong-19.html.]
Lúc , mấy hầu tới, mời những bàn lớn xuống dùng bữa.
Trần Nhị Cẩu với Lưu đại phu một tiếng theo mấy xuống.
Thức ăn của hầu đương nhiên kém hơn so với bữa tiệc chính, Trần Nhị Cẩu trong lòng còn đang nghĩ chuyện, ăn qua loa vài miếng định ngoài hóng gió.
Cảnh vật phủ Uông vẫn khá , từ phòng hầu là một hậu hoa viên, xa hơn một chút là một đầm sen.
Lúc đang là mùa hạ, trời lấp lánh vài ngôi , Trần Nhị Cẩu tiện tay hái vài chiếc lá sen dài, cầm trong tay vô thức động đậy, sống cùng Trần lão gia lâu như , kỹ thuật đan lát cũng học ít, lâu , mấy chiếc lá sen dài tay y đan thành một chú ếch nhỏ xinh.
Trần Nhị Cẩu thong thả con đường nhỏ trong sân, trong lòng đang nghĩ đến Nguỵ Tranh.
khi y ngang qua đầm sen phía , thấy một tiếng thút thít nhỏ, Trần Nhị Cẩu theo âm thanh tới.
Thấy Uông tiểu thiếu gia đang xổm bên bờ đầm sen lau nước mắt.
“Ngươi cái gì?”, Trần Nhị Cẩu đến khuôn mặt thanh tú của Uông tiểu thiếu gia thành một con mèo lớn.
Uông tiểu thiếu gia giật , y ngờ đến, tiếng động đột ngột khiến y sợ đến nấc lên.
Y chút tức giận, tuy y mắt mùi thơm thoang thoảng, khiến dễ chịu, nhưng để y thấy bộ dạng xí của , thật sự quá mất mặt .
Uông tiểu thiếu gia nấc lưng , lấy cái m.ô.n.g nhỏ đối diện với Trần Nhị Cẩu, rầu rĩ: “Không liên quan đến ngươi”.
Trần Nhị Cẩu gãi gãi gáy: “Ồ, thôi”.
Nói xong y định rời , Uông tiểu thiếu gia từ nhỏ nuông chiều, bao giờ chịu sự lạnh nhạt như ? Y vốn tưởng sẽ đến an ủi , nhưng ngờ hỏi han gì liền .
Y lập tức tức giận chỉ Trần Nhị Cẩu : “Đứng ”.
Trần Nhị Cẩu chút bất đắc dĩ đầu : “Ngươi liên quan đến ? Vậy ở đây gì?”.
Uông tiểu thiếu gia lúc cũng nữa, mở to đôi mắt lớn bá đạo : “Ngươi ở nhà , thì lời , cho phép ngươi , ngươi !”.
Trần Nhị Cẩu , thầm nghĩ đứa trẻ con nhỏ xíu , tính khí nhỏ, y xòe hai tay : “Được , nữa”.
Y xòe tay , chú ếch nhỏ xanh biếc tay liền lộ , đôi mắt Uông tiểu thiếu gia lập tức sáng lên, y chỉ chú ếch tay Trần Nhị Cẩu, hỏi gấp gáp: “Cái là cái gì? Cho xem một chút”.
Trần Nhị Cẩu giơ chú ếch đến mặt Uông tiểu thiếu gia : “Muốn xem?”.
Chú ếch nhỏ xanh biếc ngay mắt, Uông tiểu thiếu gia đưa tay chộp lấy, Trần Nhị Cẩu lập tức giơ cao hơn một chút, khiến Uông tiểu thiếu gia chộp hụt.
“Muốn xem thì , nhưng ngươi còn nãy ngươi vì cái gì”.