Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thị trấn Sao Chổi - 12

Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:50:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 12: Người giữ ký ức

 

Ánh sáng chói lóa làm cay mắt Minh Kha. Anh đưa tay che mặt, cố gắng thích nghi với sự thay đổi đột ngột. Cơn đau đầu quen thuộc ập đến, nhức nhối như có ai đang đục khoét vào não bộ anh.

"Không..." Anh lẩm bẩm, cố gắng chống cự. "Tôi không muốn quên..."

Nhưng ký ức đang tan chảy, như những viên đá trên ngọn lửa. Khuôn mặt Diễm, những con đường đất của thị trấn Sao Chổi, tiếng cười của những linh hồn được giải thoát... tất cả mờ dần, xa xăm như một giấc mơ.

Anh cố gắng níu giữ, nhưng vô ích. Anh được trao cơ hội trở lại thế giới sống, với một điều kiện nghiệt ngã: quên đi tất cả những gì đã xảy ra ở thị trấn Sao Chổi.

Anh không biết mình đang ở đâu, không biết mình là ai. Anh chỉ cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm, một sự mất mát vô bờ bến. Như thể anh đã đánh mất một phần quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Một bác sĩ bước vào, mỉm cười hiền hậu. "Chào mừng anh trở lại," ông nói. "Anh đã hôn mê rất lâu. Thật may mắn là anh đã tỉnh lại."

"Tôi...tôi là ai?" Minh Kha hỏi, giọng run rẩy.

"Anh là Minh Kha," bác sĩ đáp. "Anh là một bác sĩ pháp y. Anh đã gặp tai nạn trong khi làm việc."

Minh Kha cố gắng lục lọi trong trí nhớ, nhưng chỉ thấy một khoảng trống mênh mông. Anh không nhớ mình là ai, không nhớ mình đã làm gì. Anh chỉ cảm thấy một sự trống rỗng, một sự cô đơn tột cùng.

"Tôi...tôi không nhớ gì cả," anh nói.

"Không sao," bác sĩ nói. "Ký ức của anh sẽ dần hồi phục. Hãy nghỉ ngơi, và mọi thứ sẽ ổn thôi."

Bác sĩ rời đi, để lại Minh Kha một mình trong căn phòng trắng toát. Anh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Anh không biết mình phải làm gì. Anh không biết mình là ai.

Anh chỉ biết rằng có một điều gì đó rất quan trọng mà anh đã quên. Một điều gì đó mà anh cần phải nhớ lại.

 

Những ngày sau đó, Minh Kha cố gắng hồi phục trí nhớ. Anh đọc sách, xem phim, gặp gỡ bạn bè. Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Anh vẫn cảm thấy lạc lõng, cô đơn.

Một ngày nọ, anh tình cờ đọc được một bài báo về một thị trấn nhỏ nằm sâu trong núi, một thị trấn không có trên bản đồ. Bài báo nói rằng thị trấn đó có tên là Sao Chổi, và nó là nơi trú ngụ của những linh hồn lạc lối.

Minh Kha cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Anh muốn đến thị trấn Sao Chổi. Anh muốn tìm hiểu về nó. Anh muốn biết liệu những gì bài báo nói có phải là sự thật hay không.

Anh quyết định lên đường. Anh xin nghỉ phép, thu dọn hành lý, và bắt xe đến ngọn núi nơi thị trấn Sao Chổi được cho là nằm.

Sau nhiều ngày đi bộ, anh đến một thung lũng hẻo lánh. Anh nhìn thấy một thị trấn nhỏ, ẩn mình giữa những ngọn núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thi-tran-sao-choi/12.html.]

Thị trấn Sao Chổi.

Minh Kha bước vào thị trấn. Anh thấy những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, những con đường đất nhỏ, những người dân trầm lặng. Anh cảm thấy như mình đã từng đến đây, như mình đã quen thuộc với nơi này.

Anh tìm đến bưu điện. Đó là một tòa nhà gỗ nhỏ, cũ kỹ, nằm ở cuối con đường chính của thị trấn. Anh đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp bước vào.

Bên trong, bưu điện nhỏ hơn anh tưởng tượng. Một quầy giao dịch bằng gỗ cũ kỹ án ngữ giữa phòng, phía sau là vô số những ngăn kéo nhỏ, chứa đầy thư từ. Mùi giấy cũ và mực in lan tỏa trong không khí, tạo nên một bầu không khí đặc trưng.

Không có ai ở đó.

Anh bước lại gần quầy, nhìn những lá thư. Anh thấy một lá thư đặc biệt, nằm trên cùng. Đó là một lá thư cũ kỹ, nhàu nát, được viết bằng một thứ mực đã phai màu.

Anh cầm lá thư lên, đọc những dòng chữ trên đó.

Gửi người tôi yêu,

Tôi biết rằng tôi đã phạm một sai lầm lớn. Tôi đã làm tổn thương em, tôi đã làm em đau khổ. Tôi rất hối hận.

Tôi hy vọng rằng em sẽ tha thứ cho tôi. Tôi vẫn yêu em, và tôi sẽ luôn yêu em.

Mãi mãi của em,

...

Chữ ký đã bị xóa, không thể đọc được.

Minh Kha cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng. Một nỗi buồn, một sự hối hận, một tình yêu.

Anh nhìn quanh bưu điện. Anh thấy những bức ảnh cũ, những lá thư cũ, những vật dụng cũ. Anh cảm thấy một sự kết nối với nơi này, một sự kết nối với những người đã sống ở đây.

Anh biết rằng mình đã tìm thấy những gì mình đang tìm kiếm. Anh đã tìm thấy quá khứ của mình.

Anh quyết định ở lại thị trấn Sao Chổi. Anh sẽ làm công việc đưa thư, anh sẽ giúp đỡ những người đã c.h.ế.t tìm thấy sự bình yên, và anh sẽ cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.

Anh sẽ trở thành người giữ ký ức.

 

Truyện kết lại bằng hình ảnh Minh Kha ngồi trong bưu điện, viết thư cho những linh hồn mới đến:

"Nếu em đọc được thư này, nghĩa là em chưa biến mất. Ta sẽ cùng nhau nhớ lại em là ai."

 

Loading...