Thấy Nữ Đế Sao Còn Không Quỳ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:10:50
Lượt xem: 74

Khi ta và mẹ bị bán như súc vật, mẹ ta đang mang thai.

Tay bà vô thức che chở cái bụng đã hơi nhô lên, quỳ xuống dập đầu lia lịa, khổ sở cầu xin chồng: "Xin chàng, xin chàng..."

"Thiếp nguyện ý đến chợ người, nhưng A Ngân, A Ngân còn nhỏ quá, con bé mới mười hai tuổi, xin chàng tha cho con bé một con đường sống."

A Ngân là nhũ danh của ta.

Cha ta chỉ mải mặc cả với người mua, chẳng thèm nghe bà nói gì, mất kiên nhẫn đá văng bà ra.

Cú đá không hề nương tay, mẹ ta ôm bụng co quắp trên mặt đất, không nói nên lời.

Dây thừng có hạn, hầu hết đều trói vào tay và cổ ta, cha ta nắm chặt như dắt chó. Mẹ ta không bị trói, nhưng họ biết, chỉ cần trói ta, mẹ ta sẽ không chạy.

Hai tay ta bị trói chặt, quỳ gần đó, khó khăn vươn tay muốn chạm vào mẹ, đột nhiên bị kéo mạnh một cái ngã xuống đất, bên tai văng vẳng tiếng cha:

"Thành giao, ba mươi văn tiền cộng thêm hai lạng đường trắng, mau đưa đường trắng cho ta."

Hai mạng người, đáng giá ba mươi văn tiền với chút đường trắng.

Nước lụt, đói kém, tiếng than khóc dậy khắp nơi, mạng người còn rẻ mạt hơn cả heo, bò, dê.

Cha ta vốn là một thầy đồ có tiếng trong vùng, nhưng thời loạn lạc trọng võ khinh văn, số học trò đóng tiền theo học ngày càng ít, hai năm gần đây thì chẳng còn ai. Gia cảnh vốn đã túng thiếu, lại thêm thiên tai dịch bệnh, sống sót đã là vô cùng khó khăn.

Ấy vậy mà, lão bỗng dưng đòi lên Thượng Kinh của nước Triệu xa xôi để dự thi khoa cử. Đường sá xa xôi, cần rất nhiều lộ phí, bán hết nhà cửa ruộng vườn còn sót lại vẫn không đủ, nên lão quyết định bán cả ta và mẹ.

Ban đầu lão định bán vào kỹ viện, may ra vớt vát được chút tiền, nhưng trên đường gặp phải đám dân chạy nạn, lương khô bị cướp sạch. Lão nhịn đói mấy ngày, gặp được một gã hàng rong bên cầu, liền vội vàng chặn lại, nói muốn bán vợ con cho gã làm "người nấu ăn", chỉ cần cho chút đồ ăn và tiền bạc là được.

Gã hàng rong thời loạn thế đâu phải hạng người bình thường, thân hình vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, tiện thể làm luôn cái nghề mua bán "người nấu ăn".

Hai bên thỏa thuận xong, cha ta nhận được hai lạng đường trắng, mắt sáng rực, nhét ngay vào miệng. Lúc này thì liêm sỉ của kẻ sĩ gì đó cũng vứt hết, dáng vẻ ăn uống thật tham lam và xấu xí.

Mẹ ta vẫn còn run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra, co quắp nằm một bên. Gã bán hàng rong sợ mẹ c.h.ế.t dọc đường thì chẳng bán được giá nên tiến lên xem xét.

Lật mái tóc rối bời của mẹ, mắt gã sáng lên: "Bụng mang dạ chửa mà cũng có chút nhan sắc đấy."

Thế là gã nổi dục vọng, bắt đầu xé quần áo mẹ ta.

Mẹ vốn đã đau đến không nói nên lời, nhận ra ý đồ của gã, kinh hoàng giãy giụa, cố sức kêu gào tên cha, mong được chồng cứu giúp.

Gã bán hàng rong ở ngay bên cạnh cha ta, ngay trước mặt ông ta, hắn đ.ấ.m đá mẹ không thương tiếc, cuối cùng đánh đến khi mẹ không còn sức phản kháng, rồi thô bạo giở trò đồi bại ngay giữa đường, mẹ ta đau đớn gào khóc.

Nhưng cha ta làm như điếc, lạnh lùng đến cực điểm, chỉ cắm đầu nuốt những thứ ít ỏi còn lại.

Khi ta bò đến gần muốn bảo vệ mẹ, cha mới phản ứng, ông ta tát mạnh vào mặt ta, xách ta lên trói vào cột cầu, còn nhét giẻ rách vào miệng ta để ta không thể kêu thành tiếng.

Ông ta lạnh lùng nhìn ta: "Mày đừng có phá."

Ta trơ mắt nhìn mẹ bị làm nhục, đứa bé trong bụng chắc đã sảy rồi, m.á.u me đầy đất. Gã bán hàng rong thỏa mãn xong thì ghê tởm hất mẹ ra.

Không biết từ lúc nào, mẹ đã không còn gào khóc nữa, mẹ rất im lặng, ánh mắt dại đi, nhìn cha ta ăn xong đường trắng, thỏa mãn ngồi bệt xuống đất, rồi lại nhìn ta, một đứa bé vàng vọt, gân mắt rạn vỡ, mẹ lảo đảo đứng dậy.

Trên khuôn mặt trắng bệch của bà giăng đầy những vệt nước mắt, y phục rách rưới tả tơi, vạt váy còn rỉ máu, mỗi bước đi là một dấu chân đỏ tươi, khó có thể tưởng tượng bà phải chịu đựng nỗi đau lớn đến nhường nào.

Mẹ nhìn ta, dịu dàng nói: "A Ngân, mẹ có lỗi với con."

Rồi người quay đầu, kiên quyết nhảy vào dòng nước lũ cuồn cuộn.

Dòng nước lũ vàng đục ngầu gầm thét, người rơi xuống liền bị nuốt chửng trong nháy mắt, biến mất không chút dấu vết.

Gã bán hàng rong hoàn hồn, vô cùng tức giận. Hắn ta vốn định giở trò đồi bại trước rồi mới đem đi bán kiếm lời, ai ngờ vừa quay lại đã mất sạch, uổng công mất tiền.

Hắn không dám gây sự với cha ta, tiến đến tặng ta một đ.ấ.m vào đầu để trút giận: "Mẹ mày đúng là biết cách chết, phí tiền của ông! Lát nữa mày phải bán được giá cao một chút, nếu không ông lỗ vốn đấy!"

Cha ta là một thầy đồ có tiếng, đang chuẩn bị lên kinh ứng thí, ai biết ông ta có làm nên trò trống gì không. Biết đâu lại thành công thì sao? Gã bán hàng rong muốn kết thiện duyên, không muốn đắc tội nên cũng không đòi lại số tiền kia.

Vừa nãy vợ bị người ta lăng nhục giữa đường, cha ta lạnh lùng đứng nhìn. Giờ con gái bị đánh đập chửi mắng, cha ta vẫn lạnh lùng đứng nhìn. Ông ta trước giờ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Cái c.h.ế.t của mẹ, không hề khiến ông ta cảm thấy chút áy náy nào.

Dù cho rất lâu về trước, năm đó mẹ ta bị ông ta cưỡng ép cưới về.

Mẹ ta vốn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, họ Lý, trong thôn quen gọi bằng cái tên lót rẻ tiền là Nhị Ngưu, hai nhà ở rất gần, xem như là thế giao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thay-nu-de-sao-con-khong-quy-btxf/chuong-1.html.]

Mẹ ta là con gái út trong nhà, trên có rất nhiều anh chị. Nhà không có tấc đất cắm dùi, cha mẹ và các anh chị dâu phải làm thuê cuốc mướn để kiếm sống, thuộc diện nghèo nhất nhì trong thôn.

Nhà Lý Nhị Ngưu vốn cũng chẳng khá giả gì, cha mẹ mất sớm, hắn trở thành trẻ mồ côi, được thừa kế hai gian nhà ngói và một con trâu. Nhờ sức vóc khỏe mạnh, lại chịu thương chịu khó, ngày ngày cày thuê cuốc mướn, hắn kiếm được không ít tiền bạc và lương thực, cuộc sống dần khấm khá hơn.

Xét trên một phương diện nào đó, Lý Nhị Ngưu cũng được coi là "của hiếm" trong thôn: có hai gian nhà ngói, một con trâu, lại có chút vốn liếng, cao lớn khỏe mạnh, cần cù chịu khó.

Còn mẹ ta, từ nhỏ đã xinh xắn dịu dàng, hai người quả là xứng đôi.

Thời đó, ai nấy đều ngầm định khi đến tuổi, hai người sẽ thành thân. Lý Nhị Ngưu hễ có dịp là đến nhà giúp đỡ. Hắn hào phóng với mẹ ta, còn bản thân thì vô cùng tiết kiệm, chia tiền làm hai phần, một phần để dành làm sính lễ, một phần để mua một mảnh ruộng nhỏ, sau này hai vợ chồng có đất làm vốn liếng, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng sung túc.

Khi ấy, mẹ ta vừa tròn mười sáu, tràn đầy mong đợi về hôn nhân. Được gả cho người mình yêu thương từ thuở nhỏ thì còn gì bằng. Nhà mẹ ta đông người, nhà cửa chật chội, bình thường mẹ chỉ có thể ngủ tạm trên nền đất cạnh bếp. Nếu gả cho Lý Nhị Ngưu, ít nhất mẹ sẽ được ngủ trong nhà ngói, mỗi tháng còn được ăn thịt. Đó là một cuộc sống hạnh phúc biết bao, mẹ tràn ngập niềm mong chờ.

Một cuộc đời như vậy nhìn thấy tận cuối, nhưng lại có một loại hạnh phúc an tâm đến lạ.

Ngày Lý Nhị Ngưu lên thành mua nhạn làm sính lễ, mẹ ta tiễn hắn đi rất xa, sau đó trở về vẫn ra bờ sông giặt áo, rồi gặp gỡ cha ta bây giờ.

Cha ta thất ý uống say, thấy một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, đang chuyên tâm giặt giũ bên sông, bọt nước b.ắ.n lên làm ướt vạt áo, phác họa đường cong mê người.

Mẹ ta bị hắn kéo vào bụi cỏ cưỡng bức đoạt mất trinh tiết.

Từ đó vận mệnh rẽ sang một bước ngoặt khác.

Người nhà mắng nhiếc mẹ ta vô liêm sỉ, mất trinh trước khi cưới, dân làng thì xì xào bàn tán sau lưng, nói mẹ ta lẳng lơ, còn kẻ gây chuyện lại chẳng hề hấn gì. Ban đầu hắn còn nói do say rượu nên lỡ lầm, sau lại vì sĩ diện của kẻ có học, không chịu thừa nhận, đổi giọng nói mẹ ta quyến rũ hắn.

Lời ngụy biện vụng về, nhưng lại được đồn thổi rộng rãi nhất.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Có lẽ do mẹ ta thật sự xinh đẹp hiếm có, cha ta lại ra vẻ có trách nhiệm đến hỏi cưới. Lúc đó loạn thế mới bắt đầu, cũng chưa có nhiều thiên tai, dân chúng còn sống tạm được. Cha ta là thầy đồ dạy học, giàu có hơn người trong thôn, lại còn có danh vọng, sính lễ cũng nhiều và giá trị hơn số tiền Lý Nhị Ngưu tích cóp bao năm.

Cả nhà mẹ ta vốn chẳng tốt đẹp gì, thấy tiền sáng mắt, quen thói nâng cao dẫm thấp, lập tức vứt bỏ chàng rể quý Lý Nhị Ngưu ra sau đầu, nhận sính lễ rồi ép mẹ ta gả đi.

Mẹ ta không chịu.

Trong lòng bà vẫn còn hình bóng người kia.

Bà định lén trốn đi, nhưng bị người nhà phát hiện, giam lỏng luôn. Không lâu sau, Lý Nhị Ngưu về làng, mới hay tin trời đất sụp đổ.

Hắn hớn hở đi thành mang ngỗng trời về, nào ngờ cô vợ chưa cưới thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn đã bị người ta cưỡng hiếp, còn bị ép gả cho tên súc sinh kia.

Lý Nhị Ngưu tìm gã thư sinh đạo mạo đánh cho một trận, rồi bị dân làng kéo đến đánh đuổi. Hắn đến nhà mẹ ta, nói không hề để ý chuyện trinh tiết của bà, vẫn muốn cưới bà làm vợ.

Cả nhà mẹ ta hùa nhau đuổi Lý Nhị Ngưu cùng con ngỗng trời hắn vất vả lắm mới mang về ra khỏi cửa, đến mặt cũng không cho hai người nhìn. Bọn họ cũng chính là những kẻ sai khiến Lý Nhị Ngưu làm không công hăng nhất.

Mẹ ta nhìn hắn bị đuổi đi, chỉ biết gục mặt trên bệ cửa sổ khóc thầm.

Sau này không biết họ liên lạc với nhau bằng cách nào, một đêm nọ, Lý Nhị Ngưu lén đưa mẹ ta lên xe bò, từ bỏ tất cả những gì mình tích cóp được, định cùng bà trốn đi, dù phải sống lang bạt.

Nhưng không ngoài dự đoán, họ bị người ta chặn lại.

Cha ta đã sớm liệu trước, cho người canh chừng.

Lý Nhị Ngưu bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, gãy cả hai chân, bị vứt bên vệ đường như đống rác. Con trâu già mà hắn coi như người thân duy nhất cũng bị làm thịt, nấu canh khao những kẻ có công ngăn chặn.

Cuối cùng, mẹ ta vẫn bị ép gả cho cha. Ban đầu, người luôn tìm cách tự tử, sau phát hiện mình có thai, giằng xé hồi lâu rồi khóc, xé vụn dải lụa trắng giấu kín.

Còn Lý Nhị Ngưu, bán hai gian nhà ngói, bán hết đồ đạc, tiêu sạch tiền tiết kiệm để chữa đôi chân tàn, sau này đi lại được bình thường, nhưng vẫn để lại di chứng, bước đi khập khiễng, lại còn gánh thêm nợ nần. Mất trâu cày, chân lại tật nguyền, khó làm việc nặng, chỉ có thể sống lay lắt bằng mấy công việc khổ sai, ngủ trong túp lều tranh tạm bợ.

Chàng trai chất phác, vui vẻ ngày nào biến thành một kẻ quái dị, lầm lì ít nói, sống đời dật dờ, luộm thuộm bẩn thỉu, về sau chẳng ai thuê làm việc nữa, đành ăn xin sống qua ngày, màn trời chiếu đất, lang thang tứ xứ, biệt tăm biệt tích.

Hôm đó cha ta thất ý uống say, vì ông nội vừa qua đời, cha lấy cớ còn trong thời gian chịu tang, nên không tổ chức hôn lễ, vội vàng cưới mẹ về. Lẽ ra, mẹ đã có thể có một hôn lễ không quá linh đình, nhưng vẫn long trọng và tràn đầy chúc phúc.

Ban đầu, cha ta còn thấy mẹ mới mẻ, cũng yêu thương chiều chuộng, hứa sẽ đối tốt, yêu thương, bảo vệ mẹ cả đời.

Nhưng chẳng được mấy năm thì cha bắt đầu chán ghét, chê mẹ chỉ là một người đàn bà thôn quê ngu dốt, thô lỗ.

Sau khi sinh chị, mẹ chưa kịp hồi phục sức khỏe đã bị bà nội ép làm việc đồng áng, cả người như bị vắt kiệt sinh khí, trở nên tiều tụy già nua, thế là cha ta lại chê mẹ là đồ gái già xấu xí.

Hắn ta luôn mơ mộng hão huyền về việc tham gia khoa cử, một bước lên mây, sau đó thăng quan phát tài, cưới được tiểu thư khuê các, thậm chí là công chúa lá ngọc cành vàng. So sánh lại, mẹ ta vừa không đủ xinh đẹp, vừa không đủ cao quý, lại chẳng giúp ích gì cho hắn.

Thế nên cha ta luôn cảm thấy mẹ ta không xứng với mình.

Nói dối nhiều thành quen, đến chính hắn cũng tin sái cổ. Hắn ta thường xuyên đổ thừa tại mẹ ta quyến rũ, khiến hắn trong thời gian chịu tang cha già đã hồ đồ phạm lỗi, làm ô danh kẻ sĩ. Nếu không phải mẹ ta dụ dỗ, đời nào hắn thèm cưới một mụ thôn quê dốt nát làm vợ.

Bởi vậy, trong nạn đói năm nay, hắn ta không chút do dự bán mẹ con ta đi. Hắn coi chúng ta là gánh nặng, là vết nhơ. Chỉ khi nào chúng ta biến mất, hắn mới có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt các tiểu thư khuê các ở kinh thành với thân phận thanh bạch.

Loading...