Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 15: Hảo Cảm Của Nam Chính Tụt Giảm (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-05-08 12:57:45
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau.

Sau khi Hàn Diệp rời nhà, La Vân Khỉ liền tìm ít cỏ mềm, xoắn lại thành dây, rồi thử dùng cây kim móc to tập luyện. Không ngờ lại thành công, nàng vui mừng không thôi. Tuy không thể đan mấy hoa văn phức tạp, nhưng mấy kiểu đơn giản thì vẫn có thể làm được.

Nàng lập tức sai Hàn Mặc chạy đi gọi Tạ Tường Vi đến.

Vừa trông thấy La Vân Khỉ có thể đan được hoa văn tinh xảo đến thế, mắt Tạ Tường Vi suýt nữa rơi ra ngoài, lập tức cung kính xin chỉ dạy. La Vân Khỉ cũng không hề giấu nghề, vừa nói vừa làm, chớp mắt đã bận rộn đến tận chiều.

Ngay lúc La Vân Khỉ đang chuẩn bị vươn vai nghỉ ngơi, hệ thống mấy ngày nay im ắng bỗng nhiên vang lên âm báo.

Hảo cảm của nam chính giảm – Dầu đậu đã xuống kệ.

Hảo cảm của nam chính giảm – Thịt heo cũng đã xuống kệ.

Hảo cảm của nam chính giảm 10 – Bột ngô đã bị rút khỏi cửa hàng.

La Vân Khỉ khi ấy ngẩn ra như phỗng.

Vì bận bịu nghiên cứu cách móc dép cỏ, nên nàng vẫn chưa kịp thu lấy vật phẩm trong tiệm hệ thống.

Cớ sao lại đột ngột bị rút khỏi?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Vả lại nàng cách Hàn Diệp tới tám trăm dặm, cũng chưa từng đắc tội gì với hắn…

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

La Vân Khỉ trong lòng bối rối, không thể nào tiếp tục dạy Tạ Tường Vi được nữa.

Tạ Tường Vi vốn là người rất biết quan sát, thấy thần sắc La Vân Khỉ có điều bất thường, bèn cầm kim móc cáo từ lui về.

Nàng vừa đi, La Vân Khỉ càng thêm bồn chồn, trong lòng như có lửa đốt.

Tại phiên chợ, sắc mặt Hàn Diệp âm trầm như nước đá.

Đứng trước mặt hắn, chính là mụ mối họ Lý – người đã bị đánh hôm qua.

Mụ ta môi miệng trơn tru, giở giọng nói năng rành rọt với Hàn Diệp:

“La Vân Khỉ kia căn bản không hề có ý định thật lòng sống cùng ngươi đâu. Nói cho ngươi hay, nàng ta sớm đã tư thông với kẻ khác rồi. Ngươi tưởng đêm đó nàng ở lại nha môn là vì lão gia giữ lại sao? Thật ra đều là giả dối, nàng đi gặp gã gian phu kia đấy! Chỉ có ngươi là ngu muội, người ta nói gì cũng tin!”

Hàn Diệp nghiến chặt hàm răng, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi vì sao phải nói với ta những lời này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-15-hao-cam-cua-nam-chinh-tut-giam-22.html.]

Mụ mối ra vẻ than thở, cố tình giả nhân giả nghĩa:

“Trước kia ta cũng quen biết với mẫu thân ngươi, biết chuyện này sao có thể giấu ngươi được? Hạng đàn bà như thế thật chẳng thể giữ bên mình. Ngươi mà nghe lời ta, thì nên sớm ngày hòa ly là hơn.”

Nói xong, mụ ta than thở một trận, rồi xoay người đi vào ngõ nhỏ. Vừa khuất bóng liền cúi đầu khom lưng, cung kính hỏi:

“Nhị tiểu thư, lời nô nói có vừa ý không?”

La Kim Quế đưa cho mụ một xâu tiền, lại lạnh mặt quát:

“Cái gì mà nhị tiểu thư? La gia chỉ có một mình ta là con gái, lần sau nói chuyện cho cẩn thận vào.”

“Vâng vâng, đại tiểu thư nói phải, sau này nếu nô dám nói sai nữa, xin người cứ đánh miệng nô!”

Lúc này La Kim Quế mới hài lòng gật đầu, cười đắc ý:

“Cái mụ Lý Nhị Nương kia cũng có chút bản lĩnh, ngươi lại đi tìm mụ, bảo mụ tìm cơ hội thổi gió châm dầu. Đây là tiền thưởng ta cho mụ ta.”

Mụ mối nhận tiền, hớn hở rời đi.

La Kim Quế từ xa nhìn Hàn Diệp, ánh mắt đầy xuân tình.

Một nam tử anh tuấn nhường ấy, sao có thể để tiện nhân La Vân Khỉ kia độc chiếm cho được...

Hàn Diệp đương nhiên không hay biết chuyện bẩn thỉu giữa hai người kia, chỉ cảm thấy trong lòng như có một mớ tơ vò, rối loạn vô cùng.

Hắn bước tới bên cạnh Lưu Thành Vũ, hỏi:

“La Vân Khỉ đêm đó thật sự ở lại nha môn sao?”

Quầy hàng của Lưu Thành Vũ cách Hàn Diệp khá xa, cũng không nghe được lời mụ mối vừa nói. Nghe Hàn Diệp hỏi, hắn liền gật đầu đáp:

“Đúng thế, ta và tẩu tử đều ở trong nha môn.”

Giọng Hàn Diệp trầm hẳn xuống:

“Ngươi tận mắt trông thấy sao?”

Lưu Thành Vũ ngẩn người, rồi đáp:

“Chỗ ta và tẩu tử ở là khu riêng, nhưng… chắc là thế, tẩu tử ở huyện thành cũng không có thân thích, còn có thể đi đâu nữa?”

Hàn Diệp hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, quay người đi về thôn, thậm chí củi cũng chẳng buồn lấy nữa.

Loading...