Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TẠ LANG VÀ CÁI BÁNH - 10

Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:42:08
Lượt xem: 1,356

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Công chúa cũng , tiểu thư thế gia cũng chẳng .

 

Có quyền thế thì chứ? Ngàn vàng khó mua hai chữ ‘tự nguyện’.

 

Nghe xong lời , dứt khoát từ chối tất cả hôn sự.

 

Thánh thượng cũng rộng rãi, ép ban hôn, chỉ hạ chỉ triệu nhập cung, gặp “nữ tử tư tưởng thoáng đạt như thế”.

 

Cả nhà còn căng thẳng hơn

 

Tạ Đông chờ ở ngoài cửa cung, thấy và Tạ Nam bước liền lao đến như một mũi tên:

 

“Ngọc nương, ai khó ?”

 

Ta lộ vẻ khó xử.

 

Tạ Nam tiếp lời:

 

“Ca, Thánh thượng ban hôn cho A Tỷ.”

 

Tạ Đông khựng , sắc mặt tái nhợt.

 

Ta mềm lòng, định mở miệng thì Tạ Nam nhanh hơn:

 

“Thánh thượng gả A Tỷ cho Ngũ hoàng tử, nhưng A Tỷ khéo léo từ chối. Thánh thượng , nếu trong vòng ba ngày A Tỷ thể thành , thì sẽ ép hôn nữa. Bằng , tỷ tỷ ngoan ngoãn xuất giá về phi Ngũ hoàng tử.”

 

“Ca, để cho , Ngũ hoàng tử , …”

 

Tạ Nam bắt đầu ấp a ấp úng.

 

Tạ Đông sốt ruột:

 

“Đệ mau , thế nào?”

 

“Hắn … thích nam sắc.”

 

Tạ Nam lộ vẻ thương cảm, liếc một cái đầy đồng tình:

 

“A Tỷ nhất thời cưới ai đây? Khổ , chẳng ai dám chống chỉ thánh mệnh…”

 

Ta: “…”

 

Chỉ bảo trêu Tạ Đông một chút, ngờ mở miệng là bịa đến ?

 

Quả hổ danh là trạng nguyên, miệng lưỡi sắc bén.

 

Tạ Đông choáng váng.

 

Vở kịch dựng sẵn, cũng đành rưng rưng nước mắt nghẹn ngào:

 

“Trước từng lấy hứa gả, nhưng Tạ đại ca chịu nhận. Nay nghĩ , lẽ đó chính là mệnh của chỉ xứng đáng thủ tiết cả đời.”

 

“A Tỷ, A Tỷ đáng thương của …”

 

Tạ Nam cũng nghẹn ngào theo, nhân lúc Tạ Đông chú ý còn len lén nháy mắt với .

 

Ta: “…Thật sự là…

 

Lỡ dọa Tạ Đông chạy mất thì đây?

 

24

 

Tạ Đông từ lúc về phủ đến giờ vẫn một lời.

 

Bước chân như đạp lên bông, m.ô.n.g lung vô định, cứ thế lững thững trôi phòng.

 

Nương nghi hoặc:

 

“Hắn rớt hồn ?”

 

“Chắc là tâm sự thôi.”

 

Ta dám đem chuyện thánh chỉ ban hôn gạt nương, sợ bà dọa sợ.

 

Buổi tối, đang cân nhắc xem nên giải thích với Tạ Đông thế nào, thì đỏ mặt gõ cửa phòng :

 

“Ngọc nương… lời hứa lấy báo đáp của , còn tính ?”

 

Ơ? Thông suốt ?

 

Ta lập tức tỉnh cả , tinh thần phấn chấn hẳn:

 

“Không tính nữa.”

 

… chuyện thánh chỉ ban hôn ? Ngọc nương, Ngũ hoàng tử xứng với !”

 

Hắn đó, bộ dạng như sắp gục, ánh mắt đau đớn mà vẫn cứng rắn nghĩ cách giúp thoát :

 

“Muội gả cho cũng là… Phương Như Giản? Hắn chắc chắn nguyện ý cưới .”

 

“Ta gả cho .”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta thẳng mắt Tạ Đông, giọng nghiêm nghị:

 

“Huynh thật lòng cưới , chỉ định giúp ứng phó Thánh thượng?”

 

“Ngọc nương, …”

 

“Đừng do dự. Ta lời thật lòng của .”

 

Bao nhiêu năm vòng vo quanh co, nếu đến lúc vẫn dám đối diện thực lòng, thì lẽ cũng nên buông tay.

 

Hắn nghiến chặt răng.

 

Gương mặt thô ráp đỏ bừng, cổ họng nghẹn ứ mà mãi vẫn lời.

 

Ngoài cửa, ba sốt ruột đến mức sắp giậm chân.

 

“Ca, chứ!”

 

Ta cũng , ánh mắt tràn đầy mong chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-lang-va-cai-banh/10.html.]

 

Như kim đ.â.m một cái, bỗng bật thốt:

 

“Ngọc nương, thật lòng cưới !”

 

Trái tim đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Ta xua tay đuổi ba đang nấp ngoài cửa, ép Tạ Đông góc tường.

 

Người đàn ông cao to lực lưỡng, mà giờ lúng túng như con thỏ dồn bẫy, tay chân chẳng để :

 

“Cái đó… …”

 

“Tạ lang.”

 

Ta đưa ngón tay đặt lên môi , mỉm sắc đỏ đang nhanh chóng lan khắp gương mặt .

 

“Lấy báo đáp tính nữa.”

 

“Lần …”

 

“Đổi cưới .” 

 

25

 

Ý của là, sẽ đích mang sính lễ đến cầu hôn Tạ Đông, đó thành một cách đường hoàng.

 

Tạ Đông kiên quyết đòi nhập trạch họ Tiêu.

 

Ta sốt ruột định giải thích, thì nương nắm lấy tay , giọng đầy thương xót:

 

“Nhà họ Tiêu giờ chỉ còn con. Con cứ để Đông nhi giúp con chống đỡ gia môn của Tiêu gia .”

 

Ta sững sờ.

 

Từ đến giờ, từng nhắc về Tiêu gia với ai, nhưng bao nhiêu đêm dài mộng mị, vẫn thường nhớ đến phụ mẫu và các , nhớ những ngày tháng vô lo vô nghĩ bên họ.

 

Ta cũng từng nghĩ, nếu con, sẽ để một đứa mang họ Tiêu, để duy trì hương hỏa.

 

Không ngờ, nương và Tạ Đông sớm lo chu hết thảy.

 

“Ngọc nương, đừng .”

 

Tạ Đông đầy xót xa, đầu ngón tay thô ráp lau những giọt lệ , mang theo chút rát nhẹ.

 

kìm nữa, òa , nhào lòng , ôm chặt lấy.

 

muôn vàn vụng về, nhưng vẫn là yêu.

 

Cũng là duy nhất…

 

dốc hết lòng hết để yêu thương

 

26

 

Sau khi thành lâu, Tiêu gia liền tin vui.

 

Nương dẫn theo hầu thẳng tiến đến Tiêu phủ, hận thể gọi tám mươi bà v.ú tới chăm sóc mới thấy yên tâm.

 

cũng phụ tấm lòng . Ta chỉ giúp Tạ Trân và Tạ Châu chọn mối hôn sự ở những gia đình tích đức, còn âm thầm giúp Tạ Nam xoay sở bao nhân tình và bạc tiền, thu xếp quan trường. Chẳng mấy chốc, vững chãi nơi triều đình.

 

Còn Tạ Đông thì càng quá đáng hơn.

 

Từ lúc mang thai, lập tức biến thành “hộ vệ tín” của

 

Khi nghén, đặc biệt thèm mơ xanh, mà đúng mùa thu hiếm hoi. Hắn liền khắp thành tìm kiếm, nhờ dò hỏi bốn phương, cuối cùng cũng mang về một hũ mơ xanh phơi khô hiếm .

 

Tạ Châu định nhón tay lấy một quả nếm thử, vội vàng giấu hũ mơ phòng như báu vật.

 

Sau , khẩu vị của hơn, ăn uống càng khỏe.

 

Tạ Đông đổi nghề thành đầu bếp.

 

Từ một chỉ nấu canh, đến lúc sinh trưởng tử xong, thể bày cả bàn tiệc thịnh soạn, tất cả đều là “hương vị riêng” dành cho .

 

Trong tháng ở cữ, từng thiệt thòi chút nào, đến nỗi quen ai gặp cũng tấm tắc khen càng lúc càng rạng rỡ xinh .

 

Chưa đầy hai năm, Tạ Nam cũng thành .

 

Vòng vèo một hồi, ngờ cuối cùng vẫn cưới nàng công chúa năm xưa Hoàng thượng từng ban hôn. Hai tình cảm mặn nồng, như keo như sơn.

 

Hôm tân nương kính , trời khéo lất phất mưa xuân.

 

Tạ Đông kiên quyết đòi cõng .

 

Ta thẹn thùng, khẽ :

 

“Sắp gặp nhị , còn cõng thế thì tiện .”

 

“Ta cõng chính thê của , ai dám quản?”

 

Hắn một câu đầy khí thế.

 

Giờ chẳng còn e dè, ngược như hận thể tuyên bố khắp thiên hạ: “Nàng là Tiêu Ngọc, chính là thê tử của Tạ Đông !”

 

Cơn mưa bụi nhẹ như khói, cõng , con che ô, lưng luyên thuyên kể chuyện, mi mắt, khóe môi đều vương nụ che giấu nổi.

 

Từ xa, tiếng vọng .

 

Hóa là Tạ Nam cõng tân nương của , hai cũng trò chuyện, thong dong tiến đến.

 

Ánh mắt bốn giao , tiếng vang vọng trong màn mưa nhẹ.

 

Quả nhiên.

 

Yêu thương thê tử vốn chẳng điều đáng hổ.

 

Mà là vinh quang cả đời.

 

-HẾT-

 

 

Loading...