QUYẾN MIÊN MIÊN - 9

Cập nhật lúc: 2025-04-18 00:05:48
Lượt xem: 7,189

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đảo mắt, lật lại từng chuyện:  

“Cho nên chàng và Hoàng thượng cố ý giả vờ xa cách để dụ rắn ra khỏi hang?  

Chuyện chàng nói phải hoàn thành, chính là chỉ chuyện này?”  

 

Tạ Hạc Vũ gật đầu:  

“Đúng vậy. Thủ phụ đã cài người vào phủ ta, ta không thể không diễn.  

 

Gần đây ông ta đã sinh nghi, rõ ràng chứng cứ đều chỉ vào ta, vậy mà Hoàng thượng vẫn chưa xử tội, tất nhiên sẽ nóng ruột, càng dễ lộ sơ hở.”  

 

“Vậy số lương cứu tế thật sự giờ ở đâu?”  

 

Tay ta đặt trên n.g.ự.c chàng, nhẹ nhàng vạch áo chàng ra xem, lén liếc vào bên trong —  

Làn da trắng như ngọc, cơ bắp rắn chắc, đường nét đẹp đến mức khiến ta không nhịn được nuốt nước bọt.

 

Tạ Hạc Vũ nhẹ thở dài, cúi người, thì thầm bên tai ta:  

“Phu nhân, chuyện này có thể để ngày mai nói không? Hiện tại, vi phu thật sự rất khó nhịn rồi.”  

 

Ánh nến trong phòng bùng lên, ánh mắt chàng lóe sáng như sao.  

 

Thật ra ta cũng rất khó nhịn.  

Nhưng ta không định tha cho chàng dễ dàng như thế.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hai tay ta dùng sức đẩy chàng ngồi dậy, áo chàng xộc xệch, để lộ làn da trắng mịn và đường cong cơ bắp gợi cảm.

 

Ta làm bộ giận hờn:  

“Dựa vào cái gì mà ta muốn thì phải nhịn, còn chàng muốn là được muốn?  

Tối nay chàng không nói rõ ràng, không cho leo lên giường ta!”

 

14

 

Tạ Hạc Vũ lần đầu tiên để lộ chút bối rối trên gương mặt luôn điềm tĩnh của mình.

 

“Ta nói, ta nói. Thủ phụ đã sớm bí mật cho người tráo đổi lương thực cứu tế thành gạo mốc, sau đó đầu cơ tích trữ, chờ giá lúa tăng lên mới cho người lén bán ra kiếm lời, hoàn toàn không quan tâm tới sinh mạng bá tánh.”

 

Từ giọng điệu bình thản ấy, ta vẫn cảm nhận được một tia hàn ý lạnh buốt.

 

Chuyện mà chàng làm, quả thực quá mạo hiểm.

 

Tạ Hạc Vũ ôm lấy vai ta, nói đầy áy náy:  

“Xin lỗi nàng, Vũ Miên. Sự xuất hiện của nàng là điều ta không ngờ tới. Ta không muốn để nàng rơi vào nguy hiểm, nên vẫn luôn giấu giếm.”

 

“Vậy mấy hôm trước chàng còn nói dối ta, bảo chân đã có cảm giác là sao?”

 

“Ta thấy nàng suốt ngày âu sầu, nghĩ nói vậy có thể khiến nàng vui lên một chút.”

 

Ta ngơ ngác nhìn chàng, cổ họng như bị nhét bông, chẳng thể thốt nên lời.

 

Ánh mắt thanh lãnh của Tạ Hạc Vũ dần trở nên ôn nhu như nước.

 

Chàng nâng mặt ta lên, hôn từ trán xuống tận môi, mỗi nụ hôn là một lời xin lỗi:

 

“Phu nhân đừng giận nữa, tối nay để ta hầu hạ nàng cho thật tốt.”

 

Mái tóc đen của ta xõa xuống, chàng kéo tay ta đặt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của mình.

 

Tiếng thở dốc, tiếng năn nỉ… vang lên không ngớt.

 

Đêm ấy, dài hơn ta tưởng rất nhiều.

 

 

Nghe thì có vẻ là chàng “hầu hạ” ta, nhưng thực tế là ta mệt đến rã rời.

 

Sáng hôm sau, tiếng dọn dẹp trong viện đánh thức ta.

 

Tạ Hạc Vũ bưng một bộ y phục gấm đứng trước giường:  

“Phu nhân, vi phu hầu nàng thay y phục.”

 

Nghĩ tới hai chữ “hầu hạ” sau chuyện tối qua, cả người ta liền run rẩy.

 

Ta rướn cái lưng đang đau nhức, vội nói:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quyen-mien-mien/9.html.]

“Không cần, không cần, để Thanh Liên giúp là được.”

 

Sau khi chải rửa xong, Tạ Hạc Vũ dẫn ta vào cung lĩnh thưởng.

 

Hoàng thượng vui mừng, ban cho ta nhất phẩm cáo mệnh, miễn lễ quỳ lạy.

 

Tạ Hạc Vũ nói được làm được — trừ Thiên tử ra, từ nay ta không cần quỳ bất kỳ ai nữa.

 

Về phủ không bao lâu, ta liền nhận được thiệp của phụ thân, nói mời hai vợ chồng ta về dùng bữa đoàn viên.

 

Ta từ chối, dặn người mang thiệp về:  

“Ta tính tình lỗ mãng, sợ liên lụy phủ họa đến phủ họ, sau này hai nhà ít lui tới thì hơn.”

 

Người đó mặt mày tái mét, vội vàng cáo lui.

 

Không biết Tạ Hạc Vũ lại thần thần bí bí chạy đi đâu.

 

Ta định về phòng ngủ bù thì Thanh Liên hớn hở chạy vào:  

“Tiểu thư tiểu thư, phạm nhân vụ án gạo mốc đang bị giải ra phố bêu đầu đó, người đoán xem muội thấy ai?”

 

“Ai?”

 

“Là Lâm Chiêu Vũ! Mặt hắn dính đầy rau thối và trứng ung, nếu không có người hét tên hắn chửi rủa, muội còn không nhận ra.”

 

Trong lòng ta cũng chẳng gợn sóng.

 

Sớm đã biết hắn không phải thứ tốt đẹp gì, không ngờ lại cũng bị dính líu vào vụ án này.

 

Người nhà họ Lâm đến xin cưới khi xưa, giờ lại lặng im không động tĩnh.

 

 

Mấy ngày liền, Tạ Hạc Vũ sáng đi tối về.

 

Cuối cùng cũng có một hôm ta tỉnh dậy thấy chàng nằm cạnh, chàng thần thần bí bí nói muốn đưa ta đến một nơi.

 

Chúng ta đến một tiệm y đường bên phố.

 

Chàng nói:  

“Phu nhân thích y thuật, ta đã mua lại nơi này. Ngăn tủ thuốc bên trong đều là dược liệu quý ta sai người tìm khắp thiên hạ.  

Phòng trong là thư phòng, lưu trữ sách thuốc và điển tịch y học.  

Sau này nàng có thể chuyên tâm học y ở đây.  

Ta cũng đã tấu lên Hoàng thượng, nàng có thể tự do ra vào Thái y viện.  

Nếu học thành tài, nơi này sẽ do nàng chẩn trị.”

 

Mỗi lời chàng nói ra, tim ta lại đập mạnh hơn một nhịp.

 

“Chàng không thấy nữ tử hành y là trái luân thường sao?”

 

Tạ Hạc Vũ cười dịu dàng nhìn ta:  

“Cứu người là việc tốt, là chuyện thiện.  

Từ bao giờ làm việc tốt cũng phải phân nam nữ?  

Phu nhân, ở bên ta, nàng cứ thoải mái làm điều mình muốn.”

 

Tim ta như bị nhấn chìm trong dòng nước ấm, hai tay vòng lấy cổ chàng, kiễng chân hôn lên môi.

 

Vì ở ngoài, chúng ta chỉ hôn thoáng qua.

 

Về đến phủ, chàng không nhịn được nữa kéo ta vào phòng.

 

“Giờ là ban ngày đó, Tạ Hạc Vũ, không hợp lễ nghi…”

 

Chàng vừa cởi áo ta, vừa thở dốc:  

“Đây là Tạ phủ, ta nói hợp thì là hợp.”

 

Cơ bắp đẹp đẽ của chàng hiện rõ trong mắt ta.

 

Trong nụ hôn sâu, ta dần đánh mất lý trí.

 

-HẾT-

 

Loading...