Qua dãy hành lang ngoại viện, là chỗ ở của hai tộc lão.
Ba gian phòng đều là của thiếu gia, tiểu thư nhà họ La.
La Thốc Nhi , c.h.é.m từng một mệt lắm, chi bằng phóng hỏa thiêu sạch.
Tỷ sợ kẻ chợt tỉnh giấc, nên đốt cả phủ.
Ta đồng ý, chỉ cho đốt chính viện và ba gian của thiếu gia, tiểu thư nhà họ La.
La Thốc Nhi tức giận : “Muội tưởng La phủ ư? Ngoài Vân nương , đám hạ nhân kẻ nào từng khinh rẻ ? Tất cả đều là tay chân của mụ đàn bà đầu , kẻ nào chẳng từng đánh chửi !”
La Thốc Nhi nhất quyết đốt trụi, tỷ Vân nương từng bảo, kẻ yếu thế thì tàn nhẫn một chút, bằng sẽ nuốt sạch cả xương.
Ta đáp: "Năm đó bào chế loại thuốc bột , là để lén đưa rời , hề ý định g.i.ế.c . Nhà họ La lẽ kẻ thì nhiều, nhưng chắc chắn vẫn còn , hại họ."
La Thốc Nhi vẻ bất mãn với , tỷ sếpnhìn đầy cố chấp, mím chặt môi.
cuối cùng tỷ thỏa hiệp, lúc lấy mồi lửa, mắng một câu.
"Chỉ bụng! Chẳng trách Vân nương là đồ bánh bao! Đáng đời bắt nạt!"
Lúc và La Thốc Nhi phóng hỏa xảy chuyện ngoài ý .
Ngũ tiểu thư La Ngọc Giao đang ngủ khói cho tỉnh giấc, còn chạy chân trần ngoài.
Nàng vốn kén ăn, một miếng cơm chiều cũng nuốt, cả bát thuốc nha bưng đến cũng lén đổ .
Thế là vị Ngũ tiểu thư ngọc ngà , bốc cháy lao khỏi phòng, la hét ngừng.
Ta và La Thốc Nhi giật , La Thốc Nhi phản ứng cực nhanh, cầm lấy con d.a.o bổ củi, một lời liền xông lên c.h.é.m ngã nàng .
Sau đó chúng t.h.i t.h.ể nàng ngã xuống đất, lửa thiêu rụi.
Ta mặt .
La Thốc Nhi một tay véo mặt , xoay qua.
"Đáng thương ? Đứa con gái của tá điền ném sống xuống vách núi , cũng đáng thương như ."
"Còn những nô tỳ trang trại, khi trưởng của lăng nhục, chỉ cắt lưỡi, mà còn moi tử cung ... Muội tử cung là gì ? Từ năm sáu tuổi , bởi vì bọn họ dùng thứ đó nấu một bát canh mì, lúc sắp đói ngất lừa ăn, đó mới cho , đó là tử cung dùng để sinh con của nữ tử."
"Kể từ ngày đó, bắt đầu sốt rét, nếu nhờ Vân nương cứu giúp thì c.h.ế.t !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/quan-thien/chuong-9.html.]
Trên gương mặt nhỏ bé mười tuổi của Thốc Nhi, hiện một nụ tàn nhẫn hả hê.
Tỷ bước lên, thô bạo giật lấy vòng vàng xác La Ngọc Giao.
Ngọn lửa ngút trời, lửa lớn gào rít, nuốt trọn La phủ.
Thốc Nhi còn thừa dịp vơ vét thêm vài món trang sức quý.
Còn thì xem xét xung quanh một vòng, xác định ngọn lửa sẽ cháy lan đến hậu viện thì mới gọi tỷ , định rời .
Nào ngờ lúc , La Thốc Nhi thấy một bóng đang trốn bức bình phong bên cạnh, nhúc nhích!
Mặt tỷ biến sắc, lập tức giương d.a.o xông đến.
Ta gọi tỷ .
Bóng đang trốn ở bức bình phong là Chúc sư phụ.
Ông là một đầu bếp, nhưng mang bệnh cũ trong . Ta vốn ông ăn ít buổi tối, bởi hễ ăn nhiều là dày đau.
Ông vốn keo kiệt, chẳng chịu bỏ tiền mua thuốc. Khi còn sống, thấy ông đau dữ quá, từng giúp châm cứu vài .
Mỗi như , ông cũng màng đến việc của là một thầy thuốc thú y, cứ để chữa trị.
Bởi hiểu, đêm nay hẳn là ông cũng chỉ ăn qua loa, ngủ thì tiếng hét của La Ngọc Giao tỉnh giấc, xem thử thì thấy bộ cảnh tượng .
Tất nhiên cũng thấy ngọn lửa ngút trời, cùng với bóng dáng của và La Thốc Nhi.
Chúc sư phụ vốn thật thà, sợ hãi đến mức sụp xuống đất, run rẩy nổi.
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Audio" để cập nhật truyện mới nhaaa
Lúc Thốc Nhi g.i.ế.c ông, dễ như trở bàn tay.
Chân ông mềm nhũn, dấu hiệu trúng độc.
dù thế nào nữa, cũng La Thốc Nhi tay.
Vì mà và La Thốc Nhi xảy tranh chấp, tỷ dùng d.a.o chỉ , hung hăng : "Ta bảo là châm mồi lửa đốt sạch nhưng khăng khăng chịu, chừa đường sống cho kẻ khác! Muội tưởng đám quan phủ là kẻ ngốc ? Những khác trong tộc La Thị chịu để yên cho chúng ?"
"Mặc kệ và lão già quan hệ gì, tối nay ông thấy chúng thì thể sống!"
Ngọn lửa ngút trời, soi rọi lên gương mặt đầy vẻ tàn nhẫn của La Thốc Nhi.
Tỷ đằng đằng sát khí, khó thuyết phục.