QUAN THIỀN - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-08-19 00:58:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Hề ẩn ở núi Lộc Đài, lẽ là cái kết nhất cho một câu chuyện.

lúc tai họa ập đến, bao giờ cho bất kỳ ai cơ hội để chuẩn .

Bỉ Ngạn

Giống như lúc đây, Viên Trù - Lôi Đình Kiếm Chủ mặt , đoạt thanh kiếm Phù Hề ngửa cổ lớn.

Lão già hồ đồ vui mừng đến mức quên hết thứ, đắc ý vô cùng.

Ta lão : “Vừa ông bảo già, nếu cha c.h.ế.t thì ông cũng chẳng là đối thủ của ông . thấy… sự thật như .”

"Cái gì?"

“Ta , ông đánh cha , vì ông già. Dù ông trẻ hơn hai mươi, ba mươi tuổi, dù cầm trong tay thanh Phù Hề, ông cũng chắc là đối thủ của ông .”

Nụ môi Viên Trù vụt tắt. Ánh mắt lão tối , quát lên: “Con nhãi trời cao đất dày, ngươi hiểu gì chứ?”

“Đương nhiên là hiểu. Cha từng , ông một khẩu quyết tâm pháp về kiếm đạo, là tâm huyết cả đời ngộ . Ông từng sẽ truyền cho . Nếu học , thì tám phần thiên hạ , chẳng ai là đối thủ của .”

"Ồ? Tâm pháp khẩu quyết gì? E rằng là lời ngông cuồng của cha ngươi thôi."

Viên Trù khinh khỉnh to.

Ta nhíu mày lão: “Có ngông , ông tự sẽ . Khẩu quyết kiếm pháp của cha khắc đỉnh đình !”

Ta hề dối. Trên xà gỗ trong mái đình cũ nát thật sự khắc vài hàng chữ.

Hơn nữa chắc chắn là bút tích của cha .

Chỉ là đình cũ nát, nét chữ cũng mờ nhạt, cần kỹ mới thấy rõ.

Viên Trù tuổi xế chiều, tất nhiên nhón , căng mắt kỹ.

Ngay khoảnh khắc , chồm lên, bất ngờ rút thanh Phù Hề trong tay lão, dứt khoát cứa một nhát qua cổ!

Viên Trù cúi đầu kinh hãi, m.á.u nơi cổ lão một lúc mới bắt đầu phun trào.

Lão ôm lấy cổ, trợn mắt ngã xuống đất, thốt nên lời.

Còn mặt lão, đặt mũi kiếm n.g.ự.c lão, nghiêm túc :

“Thứ nhất, từng gặp cha , ông cũng để tâm pháp gì cả.”

“Thứ hai, chỉ nhanh hơn một chút, vì từ nhỏ luyện nội công.”

“Thứ ba, ông là đối thủ của cha . Vì từ lâu ông còn giữ kiếm trong lòng.”

"Cho nên, những chữ đình, ông ?"

Trên đó, chẳng là khẩu quyết kiếm pháp nào cả, mà là một bài từ, do hiệp khách giang hồ năm xưa cùng thê tử của lên:

Đông qua hè tới bao giờ dứt

Tháng năm như nước chảy xuôi dòng

Thân tựa mây bay phiêu diêu mãi

Cầu chi vật ngoại tấm .

Ta chôn cất Chúc sư phụ trong núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/quan-thien/chuong-13.html.]

Ban đầu ông vẫn c.h.ế.t hẳn.

Lúc đến gần, ông vẫn tắt thở. Ông gắng gượng vươn tay, nắm lấy chân .

Trong tay ông là tờ ngân phiếu nhàu nát.

Mười lượng bạc, là bộ gia sản ông tích cóp.

Chúc sư phụ thể rõ, nhưng thấy môi ông mấp máy một cái tên, mờ nhạt.

"Thanh, Thanh Sơn..."

Thanh Sơn là đứa con trai mà ông ngày đêm mong nhớ.

Ta nhận lấy ngân phiếu, ông cũng trút thở cuối cùng.

Chôn cất xong, về hang đá của , đờ đẫn lâu.

Rồi bỗng chốc nhớ điều gì, bới đất lên.

Túi kẹo vừng mà La Thốc Nhi từng đưa, từng giấu ở đây.

Viên kẹo gói trong giấy dầu, trộn lẫn với đất bẩn, dính bết hình thù gì nữa.

khi cho miệng, vẫn cảm thấy nó ngọt.

Ăn xong, co đất mà bật .

Quả nhiên La Thốc Nhi bỏ thuốc, nếu lòng đau đến thế?

.........

Thu qua, đông đến, mười tuổi, vẫn đợi cần đợi nơi núi rừng .

Ta nên về .

Thiên hạ rộng lớn, nhưng ngoài vùng đất hoang , dường như chẳng chỗ nào dành cho .

Vậy nên, , quyết định đợi thêm chút nữa.

Hôm , xếp bằng trong đình Đào Nhiên, bỗng tuyết lớn kéo đến.

Chẳng mấy chốc, hoa mai trắng xóa, cành cành kết sương.

Tuyết rơi tiếng động, phủ kín đất trời, khiến núi rừng chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối.

Từ trong đình, mở mắt qua màn tuyết dày, mơ hồ thấy một bóng .

Thiếu niên cầm theo cây dù, giữa trời tuyết xám mênh mông, như một nét chấm màu xanh nền trắng.

Giữa đất trời bao la, chỉ , khí độ trầm tĩnh, thần thái thanh cao.

Sau một vị thư sinh với , thánh nhân việc nhỏ việc lớn, thấy khởi đầu kết thúc.

Ta thánh nhân, nhưng ngay từ cái đầu tiên khi thấy , nghĩ đến một câu :

Cơ duyên giữa với , bao giờ là kỳ tích xuất hiện tức thì.

Ta đợi .

Là ý trời.

Loading...