Phu quân là não yêu đương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-26 11:51:59
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Yên sống ở Thiên viện nằm phía tây, cách chính viện một đoạn khá xa. Dù ngay khi nhận được tin đã lập tức đi ngay, nhưng đến nơi vẫn không tránh khỏi bị trễ.
Trong chính viện, Trình Đồng Tế cùng Lý thị đã ngồi sẵn ở vị trí chủ tọa chờ nàng từ lâu.
Chuyện hôn sự của con gái, Trình Đồng Tế không nói nhiều, hầu hết đều là Lý thị đứng ra tiếp lời.
Hôm nay, bà mối từ phủ Việt Quốc công đã đến nhà cầu hôn, hai bên trao đổi họ tên và bát tự, định sau khi lễ nạp cát hoàn tất sẽ bàn tiếp ngày thành thân.
Trình Đồng Tế ngồi ở ghế chủ vị, sau khi uống hết một chén trà nhỏ, cuối cùng cũng mở miệng — tư thế hu tôn hàng quý, lời nói mang đầy tính dạy bảo.
Vừa mở miệng đã nói đến việc sau này Trình Yên phải ghi nhớ gia đình, chăm lo cho em trai em gái: “Đại Lang cũng sắp vào học, vi phụ thấy Thư viện Thanh Sơn là nơi phù hợp nhất.”
Thư viện Thanh Sơn mà Trình Đồng Tế nhắc đến là học viện lớn nhất kinh thành, danh tiếng hiển hách.
Mặc dù kinh thành còn nhiều thư viện không tệ, nhưng xét tới xét lui, ông vẫn thấy không nơi nào sánh bằng Thanh Sơn.
Có điều, nơi ấy chỉ nhận con em gia đình quyền quý, gia thế sâu dày. Với năng lực của Trình Đồng Tế, vốn không có cách nào đưa con trai vào được.
Không đủ bản lĩnh, lại không cam tâm, nên ông ta tính đến việc nhờ vào Trình Yên.
Ông nghĩ, đại nữ nhi sắp gả vào phủ Việt Quốc công, trở thành thế tử phi — một lời nói thôi cũng có thể giúp em trai vào Thanh Sơn. Khi đó, ông và Việt Quốc công trở thành thông gia, tương lai tiền đồ rộng mở, thuận buồm xuôi gió.
Việc phủ Việt Quốc công giữ đúng lời hứa năm xưa, thực sự đến cầu hôn khiến Trình Đồng Tế mừng rỡ ra mặt. Lễ nạp cát còn chưa diễn ra, ông đã bắt đầu mơ tưởng đến tương lai, từng việc, từng chi tiết đều nghĩ đến cực kỳ tốt đẹp.
Trình Yên chỉ im lặng, không nói lời nào.
Trình Đồng Tế vốn không phải người có nhiều kiên nhẫn. Thấy con gái không phản ứng gì, ông ta nhíu mày: “Sao vi phụ nói chuyện với con, con lại không trả lời?”
Bị phụ thân trách móc, Trình Yên bất lực vô cùng. Lời này nàng không thể đáp, cũng không biết nên từ chối thế nào.
Không còn cách nào khác, nàng giả vờ ngơ ngác, giả bộ như không hiểu ý, nét mặt đầy bối rối mơ hồ.
Thấy vậy, Trình Đồng Tế càng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc sâu sắc. Ông còn nhớ khi còn nhỏ, Trình Yên vốn thông minh lanh lợi, sao bây giờ lại ngờ nghệch thế này, đến lời nói cũng không hiểu?
“Em trai con cũng đến tuổi đi học rồi. Vi phụ đã xem qua rất nhiều thư viện, chỉ có Thanh Sơn là thích hợp nhất. Có điều vi phụ không có cách, cần thông gia ra mặt.”
Trình Đồng Tế xưa nay tự xưng là người đọc sách, làm việc nói năng luôn giữ thể diện, không thích nói quá thẳng, thường nói nửa chừng để người khác tự đoán nửa còn lại.
Từ trước đến giờ đều như vậy. Khi Trình Yên còn nhỏ, thường không hiểu được ẩn ý trong lời ông, khiến ông nhiều lần nổi giận.
Không ngờ hôm nay, ông lại chịu mở lời một cách rõ ràng đến vậy.
Trình Yên giả vờ ra vẻ như vừa hiểu ra, nhưng vẫn giữ vẻ trầm mặc ngoan ngoãn đứng ở bên dưới, chờ cha dặn dò.
Trình Đồng Tế trong lòng càng bực, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài nói thẳng thêm một chút. Dù vậy, nhìn Trình Yên, nét chán ghét trên mặt ông vẫn không thể giấu nổi.
Lý thị nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Trình Đồng Tế lúc này mới tỉnh táo lại, thay đổi cách nói, chuyển giọng dạy bảo: “Phủ Việt Quốc công là danh môn vọng tộc, con gả vào đó phải giữ lễ phép, biết kính trọng trượng phu, không được ngang ngược vô lễ, càng không thể ỷ sủng mà kiêu.”
“Trăm lần đừng liên lụy đến em trai em gái trong nhà.”
Trình Yên cúi đầu đáp nhẹ một tiếng.
Bộ dáng ngoan ngoãn đó cuối cùng cũng khiến Trình Đồng Tế thấy vừa lòng, cảm thấy bản thân lấy lại được chút quyền uy của một người cha.
Dặn dò xong, Trình Đồng Tế liền phất tay ra hiệu cho Trình Yên lui xuống.
Trình Yên cả người căng thẳng, cho đến khi rời khỏi chính viện, quay về nơi ở của mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng đang đốt lò sưởi, hơi ấm lan tỏa khiến nàng có chút ngỡ ngàng, không rõ cảm giác này là thực hay mơ.
“Cô nương đã về rồi, phòng bếp có đưa đồ ăn đến, mời người dùng khi còn nóng.” Xuân Lan mang hộp cơm lên, từng món được bày ra đầy đủ. Nhìn thấy cảnh này, Trình Yên càng cảm thấy mọi thứ trở nên xa lạ và khó tin.
Lúc nàng được gọi đến chính viện, đúng lúc trời hoàng hôn. Khi ấy, Xuân Lan vừa ra ngoài lấy cơm, thì đại nha hoàn bên cạnh Lý thị đến truyền lời. Trình Yên không dám chậm trễ, vội vã rời đi, ngay cả ăn cũng chưa kịp lót dạ.
Trên đường trở về, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ lại phải ăn cơm nguội. Ai ngờ lần này, phòng bếp lại mang cơm nóng đến tận nơi.
“Là Phùng ma ma đích thân đưa tới, còn nói biết cô nương bận việc, ăn cơm canh nguội không tốt cho sức khỏe.”
Thải Hà cười khẽ: “Thì ra bọn họ cũng biết ăn cơm nguội có hại cho thân thể.”
Nàng vẫn còn nhớ, vào mùa đông trước đây, mỗi lần các nàng ra phòng bếp lấy cơm, đều là cơm canh lạnh ngắt. Các nàng từng xin được hâm lại cho ấm, nhưng đều bị từ chối.
Xuân Lan từng nhẹ nhàng hỏi mấy đầu bếp nữ trong phòng bếp, liệu có thể chờ người trong viện đến rồi hãy mang đồ ăn ra hay không. Nhưng kết quả vẫn là bị từ chối thẳng thừng, với lý do phòng bếp cũng có quy củ, dù là đại cô nương cũng không thể phá lệ.
Ấy vậy mà giờ đây, tất cả những "quy củ" đó đều bị gạt sang một bên.
Thải Hà cười nói là vận may đến, ai cũng biết Phùng ma ma đang cố ý lấy lòng, nịnh bợ.
Dù vậy, nàng vẫn vui vẻ nhận lấy đồ ăn.
Ngay cả Xuân Lan cũng tán thưởng nàng có tiến bộ.
“Cô nương nên tranh thủ ăn khi còn nóng.” Xuân Lan và Thải Hà hầu hạ Trình Yên dùng cơm, Trình Yên không từ chối.
Cơm nóng vào bụng, thân thể dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác lạnh trong lòng nàng lại chẳng thể xua đi.
Chỉ mới đến bước nạp cát, phụ thân đã vội vàng muốn lợi dụng nàng vì lợi ích của con trai ông ta, hoàn toàn không quan tâm đến hoàn cảnh hay cảm xúc của nàng.
Trình Yên từ lâu đã biết phụ thân là người bạc tình, nhưng ông ta luôn có thể phá vỡ giới hạn hiểu biết của nàng hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phu-quan-la-nao-yeu-duong/chuong-2.html.]
Nàng chỉ hy vọng phụ thân có thể giữ lại chút thể diện và tôn nghiêm cho mình, đừng nói ra những lời tổn thương như thế.
Bà mối phủ Việt Quốc công hành động rất nhanh. Sau lễ nạp cát, liền chuẩn bị đến lễ nạp chinh.
Phủ Việt Quốc công thành ý mười phần, danh sách sính lễ dài dằng dặc. Lý thị nhìn thấy mà trong mắt lộ ra vài phần đố kỵ, nhưng cuối cùng cũng định được ngày cưới.
Ngày được định quá gấp khiến Lý thị không hài lòng, vì trong phủ chưa chuẩn bị gì. So với sính lễ long trọng từ phủ Việt Quốc công, của hồi môn của Trình gia trông thật chênh lệch. Để kịp chuẩn bị, một số vật dụng phải đặt mua với giá cao, Lý thị vừa tiếc của hồi môn, vừa nghĩ đến chuyện xin cho con trai vào thư viện, đành phải cắn răng đồng ý.
Ngay cả Trình Yên cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế.
Ngày Trình Yên xuất giá là một ngày thời tiết tuyệt đẹp, hôn lễ tổ chức long trọng, náo nhiệt.
Trình Yên bị hỉ nương đánh thức từ sớm, tất bật từ sáng đến tối.
Việt Hoàn – thế tử của phủ Việt Quốc công – đích thân đến rước dâu, đủ cho Trình Yên thể diện.
Nàng cầm phiến tròn, theo sau Việt Hoàn. Xuyên qua lớp lụa hồng trước mặt, nàng thấy bóng dáng cao lớn trong bộ hôn phục màu đỏ kia.
Nàng biết, đó là trượng phu của mình.
Hôn lễ rườm rà, nhiều nghi thức nàng chưa từng biết, Lý thị cũng không lo lắng chuẩn bị cho nàng, may nhờ có hỉ nương tận tâm đứng bên chỉ dẫn, nàng mới thuận lợi hoàn tất nghi thức và được đưa vào phòng tân hôn.
Trình Yên ngồi ngay ngắn trên giường cưới, trong tay vẫn cầm quạt tròn. Khi hỉ nương bước vào, tay nàng đã khẽ run, không biết đã cầm bao lâu rồi.
“Tân nương nghỉ ngơi một lát đi, thế tử còn đang tiếp khách bên ngoài, cũng chưa biết bao giờ mới trở về. Cái quạt này mà giơ mãi thì không được đâu.”
Nghe lời hỉ nương nhắc, Trình Yên mới nhẹ nhàng đặt quạt xuống, xoa xoa cổ tay.
Đập vào mắt là căn phòng tân hôn xa hoa rực rỡ.
Trượng phu chưa quay lại, Trình Yên hoàn toàn không biết mình nên làm gì. Hỉ nương gọi Xuân Lan và Thải Hà vào, dặn dò gì đó. Tuy họ nói chuyện ngay trước mặt nàng, nhưng nàng lại không nghe được gì rõ ràng. Nàng tự nhủ không nên căng thẳng, phải giữ bình tĩnh.
Thế nhưng, đến tận khi Việt Hoàn trở lại, nàng vẫn chưa thể trấn tĩnh được.
Giường cưới lún xuống, bên cạnh xuất hiện thêm một người. Trình Yên lập tức căng thẳng, siết chặt chiếc quạt trong tay.
Nàng hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cố gắng lờ đi áp lực từ người ngồi bên cạnh.
Nàng cứ nhìn chằm chằm vào cây quạt, mắt không chớp lấy một lần, đến mức khô rát.
Việt Hoàn ngồi bên, tùy ý chỉnh lại tay áo, rồi cao giọng bảo tất cả mọi người lui ra.
Dù theo quy củ, hỉ nương và nha hoàn phải ở lại hầu hạ đến nửa đêm, nhưng quốc công phu nhân đã căn dặn: tất cả đều nghe theo lời Việt Hoàn.
Người lui hết, phòng tân hôn trở nên yên tĩnh lạ thường. Nhưng Trình Yên lại càng thấy căng thẳng, chỉ nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh liên hồi.
Nàng siết chặt cây quạt trong tay, không dám nhìn sang Việt Hoàn, trong khi hắn lại thản nhiên quan sát nàng. Dù bị che bởi lớp phiến, hắn vẫn nhìn rõ ràng — đây chính là thê tử tương lai của mình.
Sau khi đọc qua bài thơ trên phiến, Trình Yên mới nhẹ nhàng đặt quạt xuống, liếc nhìn Việt Hoàn một cái rồi lại vội vàng cúi đầu.
“Thế tử.”
Nghe nàng gọi vậy, Việt Hoàn hơi sững người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn cầm chén hợp cẩn bên bàn, đưa cho Trình Yên, không đợi nàng phản ứng liền uống cạn.
Trình Yên chưa từng uống rượu, dù rượu không nặng, nàng vẫn thấy không khoẻ. Chưa kịp lấy lại tinh thần, tai đã vang lên tiếng Việt Hoàn:
“Ngươi và ta đã thành phu thê, có một số chuyện nên nói rõ từ sớm.”
[Vịt đọc sách nè :V]
“Từ nay về sau, vợ chồng là một thể. Ngươi cần cẩn trọng trong lời nói hành vi, đừng học theo thói hư tật xấu.”
“Thanh Vân Thê tuy tốt, nhưng muốn đứng vững, thì phải làm đúng bổn phận.”
Giọng hắn không lớn, nhưng Trình Yên nghe rất rõ. Những lời nói bất ngờ như một gáo nước lạnh khiến đầu óc nàng trống rỗng, phải mất một lúc mới phản ứng lại.
“Vâng, xin thế tử yên tâm, ta hiểu rồi.” Trình Yên nhỏ giọng đáp, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu lại suy nghĩ rối bời.
Việt Hoàn nhìn nàng, thần sắc bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc. Hắn nhìn quanh căn phòng quen thuộc suốt hai mươi năm của mình, giờ lại thấy thật xa lạ.
Từ ngày định ra hôn kỳ, trong viện hắn đã thêm vào rất nhiều vật dụng dành cho nữ chủ nhân, tất cả đều là dấu hiệu chào đón người vợ tương lai.
Phản ứng của Trình Yên nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn tưởng nàng sẽ phản ứng dữ dội, nào ngờ nàng lại im lặng bất thường. Khi hắn không nói, nàng càng không mở lời. Nhưng sự im lặng đó, vẫn khiến hắn không vừa lòng.
“Đêm đã khuya, nàng cũng mệt cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm.” — Việt Hoàn nói nhẹ, phân phó nha hoàn vào hầu hạ Trình Yên, rồi lập tức rời đi.
Tiếng bước chân dần xa, Trình Yên ngồi nhìn chén hợp cẩn, lặng người. Mái tóc nặng nề được tháo xuống, Xuân Lan và Thải Hà hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu.
Sáng nay, khi Việt Hoàn đến Trình phủ rước dâu, bên tai nàng vang lên không ít lời chúc cát tường, kèm theo ánh mắt ngưỡng mộ.
Trình Yên nghe rất rõ, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Phu nhân phủ Việt Quốc công vốn là bạn thân của mẫu thân nàng thời khuê các, Trình Yên khi nhỏ từng gọi bà là “dì”. Khi ấy, nàng cũng từng gặp Việt Hoàn, nhưng ký ức đã mờ nhạt, giờ cố nhớ cũng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ.
Chính bóng dáng mơ hồ ấy lại nâng đỡ Trình Yên suốt bao năm, cho nàng niềm tin để kiên trì.
Nếu nói nàng yêu Việt Hoàn sâu sắc thì không đúng, nhưng nàng vẫn đặt kỳ vọng và mong đợi vào cuộc hôn nhân này.
Thế mà hôm nay, tình hình lại khiến Trình Yên bất ngờ.
Chẳng lẽ, trượng phu nàng… không hài lòng về nàng sao?