Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hu hu hu, đúng vậy, đúng vậy.”
Ta bị hành động bất ngờ của hai người họ làm cho sững sờ không biết phải nói gì cho phải.
Lâm Tu thì lại tỏ vẻ như chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, vẫn cứ luôn miệng kêu “ối chao ối chao”, “ừm hừm ừm hừm” như thường lệ.
Hắn được ta dìu đến, rồi lại được ta dìu về.
Đến tối, hắn lấy cớ chân đau không đi lại được, mặt dày mày dạn không chịu rời khỏi phòng hỷ của chúng ta.
Ta định bụng ra thư phòng để ngủ, hắn liền “ối chao ối chao” không ngừng nghỉ:
“Nương tử, chúng ta vừa mới thành thân mà nàng đã chê bai ta rồi sao.”
Ta nói không có.
Hắn liền bắt đầu rơi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phu-nhan-lai-tron-roi/15.html.]
Ta gật đầu.
Hắn lại càng khóc lóc dữ dội hơn nữa.
“Là do ta vô dụng, vừa mới thành thân đã bị nương tử chê bai rồi.”
Nói xong, Lâm Tu lại bắt đầu tự trách móc bản thân mình.
Ta thật sự không biết phải làm thế nào với Lâm Tu mỗi khi hắn bắt đầu rơi “kim đậu” nữa, đành phải ngậm ngùi cùng hắn ăn chung ngủ chung mà thôi.
7.
Đến ngày về nhà mẹ đẻ, chân của Lâm Tu vẫn chưa thấy có dấu hiệu thuyên giảm.
Sợ phụ mẫu biết được chân hắn bị thương là do chính tay ta gây ra, rồi lại lôi roi ra quất cho ta một trận, ta quyết định giấu nhẹm chuyện này đi và tự mình trở về nhà.
Ai ngờ, ta còn chưa kịp bước chân lên xe ngựa, Lâm Tu đã được Mặc Thư đỡ lên xe ngồi ngay ngắn từ lúc nào rồi.
Tên Mặc Thư này khôn ngoan hết chỗ nói, không dám nhìn thẳng vào mắt ta lấy một lần.