Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:57:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lan Tâm gần như tin nổi những gì .

Là một Alpha từng đ.á.n.h dấu Omega, cô hiểu quá rõ sức hút giữa AO – thứ hấp dẫn bắt nguồn từ huyết mạch, vượt qua cả linh hồn — đáng sợ đến mức nào.

Cô cũng xem là một trong những Alpha nữ mạnh mẽ nhất thế hệ trẻ ở Đông Thành, nếu thì chẳng chọn đội của Phùng Dị. Cả đội chỉ ba Alpha nữ – hai hậu cần, chỉ cô là thành viên tác chiến.

Lan Tâm từng tự hào về khả năng kiểm soát của , cho đến khi gặp Omega định mệnh. Lúc đó cô mới nhận : khả năng tự chủ mà cô luôn kiêu hãnh chẳng là gì khi một Omega tin tức tố tương thích.

Phó chỉ huy hói cũng sững sờ, phun một ngụm nước lạnh thẳng lưng đồng đội mặc quân phục chỉnh tề phía .

“Anh thật sự... kháng ?” Lan Tâm Phùng Dị như sinh vật lạ. Một lúc , cô chợt nghĩ đến điều gì đó: “Khoan , nhà cái gì – đưa Omega đang phát tình đến thử nghiệm ? Quá đáng thật đấy! Lỡ xảy chuyện thì thành scandal chính trị luôn! ... chỉ để thử phản ứng thôi ? Không ép đ.á.n.h dấu đó ?”

Tàu thoát khỏi mạng nhảy gian, dòng điện trong khoang định. Ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt Phùng Dị, càng nổi bật đường nét sắc sảo của .

“Có ép.” Phùng Dị đáp. “Không thành công.”

Chỉ sáu từ đơn giản, nhưng với những Alpha mặt, đó là một cú sốc.

Thật khó tưởng tượng Phùng Dị thế nào để kháng một Omega tin tức tổ tương thích, đang trong kỳ phát tình và còn ép buộc.

Không lạ khi chẳng hứng thú với Omega. Ngay cả phù hợp nhất mặt, vẫn giữ bình tĩnh — thì những Omega khác là gì?

Lan Tâm hỏi: “Vậy... nhà ... để yên ?”

Đó là nhà họ Phùng đấy! Làm thể chấp nhận chuyện AB kết đôi?

Phùng Dị trả lời nữa.

Khi tàu hạ cánh, theo quy định, tất cả Alpha trở về chuyến du hành dài đều kiểm tra nồng độ tin tức tổ trong cơ thể. Mục đích là để phòng ngừa ảnh hưởng tâm lý tiêu cực do sống tập thể quá lâu, xa rời xã hội.

Những Alpha chọn lên tàu “ngàn chọn một” thì cũng gần như . Nếu vấn đề tâm lý, về quân khu thì còn kiểm soát – nhưng nếu trở xã hội, ABO qua huấn luyện sẽ là chịu thiệt.

Lan Tâm vẫn luôn để mắt đến Phùng Dị, định cách nào để vượt qua bước kiểm tra .

Lan Tâm trơ mắt Phùng Dị cầm kim tiêm, tự đ.â.m thẳng gáy - lực mạnh đến mức cô thôi cũng thấy đau.

Phó chỉ huy hói thỉnh thoảng liếc trộm Phùng Dị, hỏi Lan Tâm: “Anh lát nữa về tổng bộ ?”

“Không .” Lan Tâm lắc đầu, ngập ngừng hỏi: “Cậu thấy... càng lúc càng cáu ?”

Cảm thấy câu hỏi đủ chính xác, cô bổ sung: “Sao thấy kỳ dịch cảm của ... dữ dội hơn Alpha bình thường nhiều ?”

Tuyến thể nhạy cảm chọc một phát, nhưng sắc mặt Phùng Dị vẫn bình thản – như thể đ.â.m .

Vừa đặt chân xuống đất, việc đầu tiên là mở báo cáo quân khu. Khi thấy ghi chép về việc Đông Thành phong tỏa thành phố bảy ngày , lập tức lôi điện thoại .

Rồi phát hiện... một tin nhắn từ bảy ngày - đến từ Đỗ Mặc.

Phùng Dị nhíu chặt mày.

Anh bực bội vò tóc, định nhắn cho Đỗ Mặc, mới gõ vài chữ thì Lan Tâm gọi to từ bên bàn kiểm tra an ninh: “Phùng Dị — báo cáo của !”

“Biết .” Phùng Dị đáp, giọng đầy khó chịu.

Lan Tâm: “Nhà họ Phùng cũng gọi tới, bảo tối nay dự tiệc giao lưu—” “Không !” Phùng Dị kìm , buột miệng từ chối.

Nói xong, nhắm mắt , hít sâu, thở , lặp lặp vài mới miễn cưỡng đè nén cơn bứt rứt trong lòng. “... Biết , điện thoại.”

Khi Phùng Dị đến tổng bộ – tòa nhà sát cạnh Đông Sâm thì Đỗ Mặc kết thúc cuộc gặp với Chu Vũ.

Trì Tĩnh chọn một quán cà phê lộng lẫy như cung điện, rằng Chu Vũ đến với ý đồ rõ ràng, nên chọn nơi thật an . Thế là chọn luôn chỗ — gần ngay Thiên Thịnh Cung, đối diện là tòa nghị sự của phe bảo thủ. Người là nhân vật cấp cao của phe bảo thủ — Chu Vũ mười lá gan cũng dám giở trò.

Lúc , Đỗ Mặc còn tưởng Trì Tĩnh đùa. Đến nơi mới nghiêm túc thật.

Trì Tĩnh Đỗ Mặc dị ứng với cà phê, nên gọi một ly nước ấm, còn dặn rõ: “Bàn phục vụ cà phê.”

Lúc đó, Đỗ Mặc nước trong chiếc tách cà phê tinh xảo, nước lượn lờ bốc lên — trong lòng chỉ thấy cạn lời: Tại chọn quán cà phê... để uống nước ấm với Chu Vũ? Ra khỏi quán cà phê, Đỗ Mặc trông chẳng vui vẻ gì, còn Chu Vũ thì đầy khí thế, lịch sự tiễn cả Đỗ Mặc và Trì Tĩnh lên xe.

Chu Vũ mặc một bộ vest trắng, tóc chải gọn gàng lệch một sợi, đeo kính gọng vàng. Nhìn qua thật sự giống hình ảnh Omega trong mắt đông — hình rắn rỏi, nếu bảo là một Alpha gầy, chắc cũng tin.

Trì Tĩnh chẳng thiện cảm gì với kiểu Omega như thế.

Còn Đỗ Mặc thì thấy tò mò. Thể hình giữa AO khác biệt lớn, ngoài yếu tố di truyền, còn phần do tin tức tố tạo nên.

Chu Vũ chắc chắn là khi trưởng thành mới cắt tuyến thể — dù thì trong liên tinh cũng chẳng mấy bác sĩ dám thực hiện loại phẫu thuật kinh khủng cho Omega đủ tuổi.

Vậy nếu cắt bỏ tuyến thể, liệu ngoại hình của Omega sẽ dần chuyển hướng giống Alpha hoặc Beta ...

“Hai chuyện gì thế?” Trên xe, khi đang chạy về Đông Sâm, Trì Tĩnh hỏi.

Đỗ Mặc lắc đầu: “Không gì.”

Thật sự chẳng gì – tổng cộng đến hai mươi phút, phí cả công sức Trì Tĩnh trang điểm cho .

Ngoài ba câu hỏi từng nhắc qua trong điện thoại, Chu Vũ chỉ một câu đầy ẩn ý: Tin tức tố của Đỗ Mặc... kết hợp với tin tức tố của Phùng Dị hợp.

Lúc , Đỗ Mặc còn chột là giả.

Chỉ lừa một Omega cắt tuyến, chẳng Omega cũng chẳng Beta như Chu Vũ thôi.

Miếng dán tuyến thể mà Trì Tĩnh chọn một vết c.ắ.n quá mới, viền ngoài ửng đỏ. Vừa khéo trùng khớp với thời điểm Phùng Dị rời khỏi Đông Thành – như thể khi , Alpha kiêu ngạo để một dấu ấn sâu sắc, khó lành, cho Omega yêu.

Trong hội quán, Trì Tĩnh ngắm nghía hồi lâu: “Nhìn thì giống thật đấy... nhưng vẫn thiếu gì đó...”

Lúc Omega phục vụ mang đến, Trì Tĩnh vỗ tay: “ ! Thiếu tin tức tố của Alpha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-36.html.]

Đỗ Mặc: “?”

Đợi phục vụ rời , Trì Tĩnh hạ giọng hỏi: “Anh tin tức tổ của ?”

Đỗ Mặc ngẩng lên chậm rãi: “...?"

Tin tức tố của Alpha?

“Trời ơi!” Trì Tĩnh kéo tay áo Đỗ Mặc: “Hai ở bên lâu như , kiểu gì cũng thứ gì đó của chứ – thứ dễ lưu tin tức tố ... như quần áo cá nhân chẳng hạn!"

Quần áo cá nhân...

Làm thể thứ đó .

Cậu và Phùng Dị... thật sự ở bên .

Hình ảnh Alpha đêm đó giả say – mà thật chẳng hề say – bất chợt hiện lên trong đầu ...

Trì Tĩnh chọc nhẹ má Đỗ Mặc: “Mặt đỏ kìa.”

Đỗ Mặc: “...”

Cậu hé miệng, định gì đó... thôi. Muốn ... thôi.

Cảm giác hiểu lầm... ngày càng sâu.

Từ đầu Trì Tĩnh bắt gặp và Phùng Dị ăn tối ở Thiên Nguyên... Rồi liên tiếp “tình cờ gặp” nhiều ... Rồi sự “cổ vũ” của Trì Tĩnh, tìm Phùng Dị...

Ờ, văn phòng Phùng Dị... cái máy khuếch tán hương liệu lẽ dùng ?

Tổng Xương Tuấn từng – mùi đó giống hệt tin tức tố của Phùng Dị, thể đ.á.n.h lừa Beta, nhưng qua mặt Omega. Mà Chu Vũ thì kiểu Omega thông thường...

thì... Phùng Dị cũng mặt ở công ty.

“Không thể nào!” Trì Tĩnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Mặc. “Mặt rõ ràng ba chữ: ‘Tớ chuyện. Tên Omega đáng ghét chắc chắn gì đó khiến buồn!” Đỗ Mặc gượng : “...Không ” Nắng chiều rực rỡ, nhưng lòng Đỗ Mặc mờ mịt như phủ sương. Lời Chu Vũ vẫn văng vẳng bên tai: Phùng Dị rời quân khu là vì phe bảo thủ khởi động một dự án tuyệt mật. Xét đến ảnh hưởng của nhà họ Phùng và năng lực của Phùng Dị, phụ trách dự án... chính là .

Khi câu đó, Chu Vũ nhã nhặn, ánh mắt sắc như dao, giọng điềm tĩnh nhưng từng chữ như đ.â.m thẳng tim Đỗ Mặc.

Chu Vũ: “Phân tích kỹ nghĩ rời quân khu là tự nguyện... buộc rời?”

Lúc Chu Nhất rằng Phùng Dị rời quân khu vì , Đỗ Mặc suy sụp suốt một thời gian.

Một mặt, nghi ngờ lời Chu Nhất – trọng lượng đến thế ? Khiến một Alpha tiền đồ rộng mở rời quân khu vì ?

mặt khác... thể ngăn bản tin điều đó. Cậu cứ lấy từng chuyện xảy trong hai năm ở cạnh Phùng Dị đối chiếu — và thể phủ nhận: Phùng Dị đối với ... thật sự khác.

Ngay đó, hình ảnh năm ở quán bar LA hiện lên trong đầu Đỗ Mặc.

Căn phòng khi hỗn loạn vô cùng — chăn mỏng và gối văng đầy đất, mảnh vỡ chai rượu vương khắp nơi, giấy vụn rải kín sàn, ga giường còn loang lổ vết m.á.u đỏ sẫm. Nhân viên phục vụ , đêm đó ở phòng là Phùng Dị và một Beta do Chu Nhất đưa tới. Beta một chiếc xe đen đón nửa đêm. Còn Phùng Dị... ai rời lúc nào, cũng chẳng ai thấy.

Đỗ Mặc điện thoại — Phùng Dị vẫn trả lời.

Tin nhắn cuối cùng dừng từ bảy ngày .

Xe chạy thẳng xuống hầm gửi. Cổng chính Đông Sâm đang sửa đường, cấm đỗ xe. May mà tài xế từng đến đây, quen địa hình, nên lái xuống tầng hầm — để “hai Omega yếu ớt” đỡ chịu gió lạnh.

Đỗ Mặc xuống xe , đỡ Trì Tĩnh xuống theo.

Giờ , tầng hầm vắng tanh một bóng .

Trì Tĩnh than lạnh, bỗng im bặt.

“Cậu thế?” Đỗ Mặc hỏi.

Trì Tĩnh rụt .

“...Phùng Dị. Alpha của .” Cậu lắp bắp vài chữ.

Cậu ngửi thấy tin tức tổ của một Alpha cấp S — hỗn loạn, bức bối, mang theo mùi m.á.u và sự bất an.

Đỗ Mặc giật đầu.

Alpha biến mất suốt một tuần... đang cách đó xa, chằm chằm .

Cơn đau đầu quen thuộc ập đến.

Đỗ Mặc hoảng hốt ôm lấy trán.

Phùng Dị sải bước tiến , ánh mắt quét qua gáy mịn màng của Đỗ Mặc – nơi xuất hiện thứ gì đó lạ lẫm. Anh đưa tay, giữ lấy gáy .

Đỗ Mặc như bỏng, theo phản xạ lùi .

một lớp miếng dán tuyến thể giả ngăn cách, vẫn cảm thấy... nóng rát. Hai má cũng mơ hồ nóng lên.

“Đỗ Mặc.”

"...Ùm?"

Đột nhiên, Đỗ Mặc nhớ đến lời Chu Vũ – câu định nghẹn nơi cổ họng.

Cậu lúng túng né tránh bàn tay của Phùng Dị đang đặt gáy .

Phùng Dị nhận điều đó.

Một Alpha đang trong kỳ dịch cảm vốn khó kiểm soát bản – mà Đỗ Mặc là Beta thích từ lâu. Đôi mắt sâu thẳm của Phùng Dị dần chuyển sang đỏ, gần như thể kiềm chế cơn bứt rứt trong lòng: “Cậu đang... tránh ?”

 

Loading...