Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nợ nần cả triệu đi bán hàng rong, khách rượt đuổi tôi ba con phố. - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-19 05:22:03
Lượt xem: 8

01 Ngày đầu tiên sau khi tốt nghiệp tôi đẩy xe ba bánh bán hàng rong.

“Nhất Kiệt, cậu thật sự muốn trở về khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đạp xe ba bánh kiếm tiền sao.”

Tốt nghiệp năm tư đại học, hôm nay là ngày mà ký túc xá bọn họ giải tán.

Liệu Viễn Hàng bỏ máy chơi game trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn người con trai đang thu dọn đồ đạc.

Thân hình người con trai cao hơn 1m8,  ngoại hình thông thường của người mẫu nam.

Đáng tiếc.... vừa tốt nghiệp đã phải gành cả đống nợ.

Nghe được lời của bạn tốt, anh nghiêng đầu nhìn đối phương, “ừm, đã quyết định rồi.”

“Không phải chứ, Nhất Kiệt, cậu chắc là không phải đang đùa đấy chứ? Dựa vào học lực của cậu, không đến nỗi một công ty cũng không nhận được lời mời đi. Lại nói đạp xe ba bánh có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ.”

“Trước khi ba tôi qua đời, ông ấy có một nguyện vọng chính là hy vọng tôi có thể vực dậy sự nghiệp gia đình một lần nữa. Tổ tiên nhà tôi 18 đời đều là đầu bếp, nhưng đời này của ba tôi chỉ có một người con trai là tôi, hậu duệ duy nhất....”

“ Vậy thì cũng không cần phải hy sinh lớn như vậy, càng chưa kể ba cậu còn để lại cho cậu một khản nợ nước ngoài mấy trăm vạn.  Chỉ dựa vào đạp xe ba bánh thì đến lúc nào cậu mới trả nổi. Chuyên ngành bốn năm đại học của cậu học cũng không phải là đầu bếp. Cậu học chính là chuyên ngành vương bài của Thanh Bắc chúng ta, chuyên ngành máy tính. Bốn năm dành học bổng, giải nhất của các cuộc thi khác nhau, chỉ vì một câu nói b aba cậu mà cậu như thế này chẳng phải lãng phí sao....., tôi thật sự cảm thấy ba cậu hại người không ít. Đối với cậu cũng không ra gì, sau khi li hôn với mẹ cậu cũng chưa cho cậu tiền bao giờ, càng chưa từng liên lạc với cậu bao giờ. Nợ một đống nợ, đến c.h.ế.t vẫn làm thế này với cậu....kiểu ba này, tôi chỉ có thể nói một câu c.h.ế.t cũng tốt!” Tề Nhất Phi cảm thấy không đáng thay cho bạn cùng phòng của mình.

Lưu Nhất Kiệt cười nhẹ nhàng, “Ngành máy tính này, cũng không phải là ngành lâu dài không suy tàn. Ai hiện nay đã và đang được hoàn thiện, có thể viết thuật toán... ngành này cũng yêu cầu học tập không ngừng. Cơm tuổi trẻ, ai dám bảo đảm sau 30 tuổi, sẽ không bị thất nghiệp đây.”

Càng huống hồ, hắn không phải là không có sự đảm bảo, ba của hắn mười mấy năm không liên lạc với hắn. Gặp lại lần nữa chính là say goodbye. Thiếu nợ không sai, nhưng cũng đem đến cho hắn một con đường mới. Con đường hoàn toàn không giống với bốn năm học đại học ngoan ngoãn. Nhân lúc còn trẻ, chịu được thất bại nên muốn thử một chút.

Thấy Lưu Nhất Kiệt kiên quyết, ba người ở ký túc xá cũng không nói thêm nữa. Bọn họ đều hiểu rõ tính cách của Lưu Nhất Kiệt, đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi.

“Sau này đều ở cùng một thành phố, Nhất Kiệt, lúc nào cậu cần giúp đỡ thì nói một tiếng.”

Lưu Nhất Kiệt thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình, xách hai bao tải đồ đi xuống lầu, đặt vào chiếc xe ba gác mà hệ thông cho hắn ta.

Không sai, hắn đã ràng buộc với một hệ thống mỹ thực. Ở lễ truy điệu của ba hắn ta. Gọi một cách mỹ miều là: “Hệ thống trả nợ.”

“Xin chú ý, đã đến xe, xin chú ý, đã đễ xe....”  âm thanh vang dội thông báo đã đến xe từ trên con đường trong khuôn viên trường vang lên. Không ăn khớp.

Rời khỏi sân trường, kể từ hôm nay trở đi, hắn chính là một người làm thuê rồi.

[Ding, công bố nhiệm vụ bày hàng: Mời ký chủ tiến về điểm thi đại học phía trước bày hàng bán “bánh ú”. Công thức gói bánh ú đã được cấp phát, chú ý kiểm tra và nhận. Mục tiêu nhận được giá trị hài lòng: 300 điểm, khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống sẽ kết toán, và phát phần thưởng.]

Lưu Nhất Kiệt đang nữa đường về nhà, nhận được nhiệm vụ của hệ thống. Đạp xe ba bánh, chịu đựng cơn giớ hè nóng bức, chạy trên con đường về nhà. Hắn là người Bắc Kinh, mẹ hắn trước khi qua đời đã để lại cho hắn một ngôi nhà. Ngôi nhà nhỏ nằm giữa đường vành đai thứ 2 và thứ 3 của thủ đô, không to không nhỏ vừa đủ ở.  Lân cận nhà hắn ta bị tu sửa và xây dựng thành khu dân cư cao cấp, tứ hợp viện mang đậm nét cổ xưa. Vừa hay ngôi nhà nhỏ của hắn ta nằm ở bên trong khu dân cư cao cấp. Nhưng không chịu sự quản lý.

Sau khi đã dừng xe ba bánh, đem hai bao đồ đạc mà hắn đem về bỏ vào trong nhà, đi đến chỗ đất trong sau nhà. Mở bảng điều kiển, bắt đầu trồng trọt. Những món đồ mà hắn ta bán khi ra phố bày sạp. Bắt buộc dùng nguyên liệu được trồng ra từ những hạt giống mà hệ thống đã cho hắn ta.

Trong quá trình trồng trọt không cần phải tự mình cày ruộng, xới đất, một nút thao tác là xong. Có chút giống với nông trại QQ, các loại thì thì chỉ có thể tự mình đi mua ở bên ngoài. Gói bánh ú.....hắn ta vẫn chưa từng thử qua. Có những loại bánh ú nào nhỉ, Bắc mặn nam ngọt, một trăm loại, các loại bánh ú lại có thể nhiều đến như vậy.  Bánh ú nhân lòng đỏ trứng muối thịt, bánh ú nhân thịt xông khói truffle đen, bánh ú nhân bào ngư hải sản, bánh ú nhân thịt ba chỉ rau mơ muối, bánh ú nhân hạt dẻ lòng đỏ trứng muối,...

Bánh ú gạo kê vàng nhân mè đen chảy, bánh ú nhân mè đen và hạt óc chó, bánh ú đậu đỏ, bánh ú nhân táo đỏ, bánh ú nhân đậu đỏ, bánh ú củ sen ngâm mật và hoa quế,.....hoa mắt choáng ngợp. Hình như những loại bánh ú này đề không thể dùng những thứ mà anh ta trồng trọt được,  ngoại trừ đồ gia vị thì đều cần hắn ta tự đi ra ngoài mua. À..., gạo nếp, lá dong, dây buộc bánh ú.

Chọn ba lô, tìm kiếm bánh ú, gạo nếp được chia thành nếp tẻ, nếp tròn, bên cạnh còn đề cử một vài loại gạo khác.  Gạo đen, nếp đỏ, gạo nếp vàng hạt to,.... Giá bán hạt giống của hệ thống đều không rẻ, nhưng sau khi tiêu tốn để mở khóa một lần xong thì sau này đều miễn phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/no-nan-ca-trieu-di-ban-hang-rong-khach-ruot-duoi-toi-ba-con-pho/chuong-1.html.]

Chi phí để mở khóa gạo là năm trăm, vậy là đã khiến hắn ta tiêu tốn vài nghìn, may mà hắn ta còn có học bổng để bảo vệ bản thân. Không thì có hệ thống cũng không thể dùng được

Đồ gia vị thường gặp, hành, gừng, tỏi, hoa hồi, vỏ quế, hương thơm, tiêu, ớt,..đều phải do tự bản thân hắn ta tròng trọt. Nguyên liệu không phù hợp với quy định của hệ thống, sau khi bán những nguyên liệu tự làm ra, cũng không thể đưa vào trong nhiệm vụ được. Chính là câu nói, cậu muốn kiếm tiền thì phải nghe lời tôi. Sau khi tròng trọt xong, thu dọn đồ xong thì cũng sắp đén 13 giờ chiều. Lưu Nhất Kiệt mở điện thoại, nhìn giá thành nguyên liệu một chút. “Vãi, đắt vậy à!” đắt một cách quá đáng, một hộp lòng đỏ trứng muối bán 299, chỉ có 10 cái. Vậy thì chẳng phải một cái bánh ú của hắn ta không thể bán mười mấy đồng tiền sao? Một giây sau, rời khỏi trang web đồ ăn sẵn, dự định tự mình đi chợ mua sắm. Mua xong thực phẩm, chính là giai đoạn chuẩn bị. Lúa đã chín, sau khi tự động thu hoạch, đặt ngăn nắp trong balo. Gói bánh ú cần phải ngâm gạo nếp sớm, trong quá ngâm, Lưu Nhất Kiệt đem tất cả những nguyên liệu khác đều xử lý xong. Quá trình làm ra món ăn yêu cầu phải phát trực tipps tất cả quá trình. Lưu Nhất Kiệt cảm thấy hiếu kỳ, có ai phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình nấu ăn đâu, nhưng hắn vẫn là dựa trên yêu cầu của hệ thống. Mở trang bị livestream tích hợp của hệ thống, bắt đầu chuẩn bị gói bánh ú. ID: Ngày mai bán bánh ú.

Điều chỉnh xong góc quay, mặt Lưu Nhất Kiệt không vào trong ống kính,  một đôi tay thon dài, sạch sẽ, trắng trẻo, móng tay được cắt gọn gàng, cẩn thận từng móng, ngón tay thon dài xuất hiện trong ống kính, sắp xếp lá dong một cách linh hoạt.

(Đây là phòng livestream gì thế?) (Có người không....)

Lưu Nhất Kiệt chuyên tâm gói bánh ú, không chú ý đến chuyện phát sóng trực tiếp. Dần dần có không ít người vào phòng livestream, đều là bị đôi tay kia của Lưu Nhất Kiệt, cùng với động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi thu hút người xem vào xem.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

(Oa, chủ phòng, tay bạn đẹp quá nha!)

(Bánh ú cũng gói rất đẹp, bạn đang bán bánh ú sao? Bánh ú bán thế nào á!)

(Ip là ở Bác kinh này, trùng hợp ghê, anh trai này mở hàng ở đâu vậy á.)

(Sao mở livestream mà không thèm để ý tới ai thế....)

Không có người nói chuyện nên người ở lại phòng livestream rất ít. Vào vào ra ra. Nhưng có một người, từ lúc vào phòng livestream cũng chưa từng rời đi. Những người hậu đậu như Lâm Mạn Mạn, mẹ cô ấy bảo cô ấy gói bánh ú, nhưng cô không biết gói. Chỉ có thể lên mạng học....toàn bộ internet chỉ có thể tìm được một cái livestream gói bánh ú.

“Người đàn ông này là đã uống thuốc sao, tốc độ nhanh như vậy, tôi vân chư học được! Có thể gói chậm một chút không.....”

Đợi Lâm Mạn Mạn gói xong 1 cái bánh chẳng đâu vào đâu thì Lưu Nhất Kiết đã gói xong tất cả, và cho vào nồi hấp áp suất cao.

Bình luận mà Lâm Mạn Mạn để lại cũng đã khiến Lưu Nhất Kiệt chú ý đến. “Xin lỗi, lúc nãy không xem điện thoại, bạn còn ở trong livestream không?”

(Anh trai à, anh có cần nhanh như vậy không, mắt nhìn thì hiểu mà tay học mãi không được.)

“Hì hì, thật sự xin lỗi bạn.”

(Thối bỏ đi, đôi tay hậu đậu này của tôi, chắc không hợp đẻ gói bánh ú, anh bạn, anh mở sạp hàng ở Bắc Kinh sao? Tôi có thể mua một ít bánh ú của anh không.)

Thay vì tốn công tốn sức gói bánh ú, không bằng mua mấy cái, lừa gại mẹ già một chút. Dù sao thì mắt cô nhìn hiểu rồi, cũng con như cô ấy tự gói.

“Đúng vậy, mở sạp hàng ở Bắc Kinh, có thể nhé, nhưng phải ngày mai. Ngày mai bán bánh ú ở cổng Nhất Trung.”

(Đó không phải là điểm thi đại học sao, chắc không được bày sặp hàng....)

“Tôi mở hàng ở bên cạnh điểm thi đại học, không có có tiến vào điểm thi đại học nên không có vấn đề gì.”

Hẹn xong thời gian, Lưu Nhất Kiệt liến tắt livestream. Ngày mai trời còn chưa sáng, hắn phải ra ngoài rồi, khoảng cách nhà hắn ta đến Nhất Trung cần nữa tiếng đi đường.

Bánh ú đã hấp từ trước, có hệ thống bảo quản làm mát, ngày mai hấp lại, tất cả đều ổn thỏa.

 

 

 

Loading...