6.
Ta hướng về vị Thần tài của , chắp tay cảm tạ:
“Tống Sơn, ngươi thật quá khách khí ! Ngần ngân lượng, e rằng mua cả Xuân Phong Lâu cũng đủ!”
Hắn đáp:
“Ta rõ tiền chuộc cần bao nhiêu nên cứ đưa nhiều một chút.”
Lúc Tống Sơn quá nghiêm túc càng khiến cho yêu thích. Nhờ vàng , chẳng những tự do mà còn trở nên giàu . Ta còn với Tống Sơn rằng tiền đó tiêu sạch . Bởi vì thật sự mua Xuân Phong Lâu.
Ta đưa cho tú bà một khoản hậu hĩnh, bảo bà hồi hương an dưỡng tuổi già. Lại chuộc cho bộ các cô nương trong thanh lâu. Ai rời thì cứ tự do rời . Ai nguyện ở thì cùng các nàng đồng cam cộng khổ, kiếm chút bạc lương thiện.
Ta định cải tạo thanh lâu thành một tửu lâu lớn. Tên cũng đổi , từ Xuân Phong Lâu thành Xuân Sơn Lâu.
Tống Sơn khẽ gật đầu mỉm :
“Cái tên sửa lắm. Không gió liễu phiêu linh, mà núi cao sừng sững.”
Ta liền :
“Ta nghĩ sâu xa như .”
“Chỉ là thấy ngươi bỏ tiền như thì nhất định để tên ngươi bảng hiệu.”
“Xuân Sơn Lâu mới khai trương vài ngày mà ăn phát đạt bất ngờ. Khách tới tấp nập, mệt đến mức chỉ sấp xuống giường nhúc nhích.”
“Chỉ tiếc là Xuân Sơn Lâu thuộc về tương lai của ngươi.”
“Nếu kiếm lời, cũng chẳng chia phần cho ngươi thế nào.”
Tống Sơn , mắt cong cong như trăng non:
“Làm vài lễ cầu siêu nữa, đốt thêm chút giấy vàng bạc là .”
Ánh sáng trong mắt dừng khuôn mặt , khiến lòng nóng rát mà đau đớn. Ta đưa tay bịt miệng :
“Tống Sơn, hết thảy những chuyện phát sinh ở cổng chợ sẽ là kết cục trong tương lai của ngươi.”
Lần , ở đây .
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyet-man-xuan-son-lau/3.html.]
Mùa hạ qua , mùa đông đến.
Xuân Sơn Lâu trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành. Dù nữa, những phục vụ nước ở Xuân Sơn Lâu cũng là những cô nương, tiểu nhị bình thường. Người duyên còn thể gặp những hoa khôi từng nổi tiếng một thời.
Ta cũng tìm thầy dạy riêng, huấn luyện các cô nương đàn hát. Những âm thanh du dương, nhã nhạc khiến lòng say đắm. dù cô nương đến , cũng chỉ thể ngắm từ xa, thể gần mà trò chuyện.
Bởi vì chưởng quầy cũng chính là , tự tay đảm nhiệm công tác bảo vệ an ninh.
Xuân Sơn Lâu, một mặt giúp kiếm về vô bạc vàng. Mặt khác, nó cũng là cánh cửa trao đổi thông tin, nơi nguồn tin tức đều chuyển về. Phàm là những chuyện liên quan đến Tống Sơn, bất cứ tiểu nhị nào thấy đều sẽ giúp chú ý một chút.
Ta cũng cố gắng kết giao với các quan , quý nhân đến Xuân Sơn Lâu. Dần dần, tìm hiểu rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện Tống Sơn hạch tội, chịu án tử năm .
Khi đang ngẩn ngơ, Tống Sơn đặt cuốn sách trong tay xuống. Hắn cầm lấy một cây thước gỗ, nhẹ nhàng gõ lên tay : “Lại lười biếng!”
Đây đều là do tự chuốc lấy. Ta bảo Tống Sơn dạy học chữ. Mỗi ngày một canh giờ, phần lớn thời gian là sách, chép bài. Chép đến mức tay đau nhức, cầm bút lên còn mệt hơn cả đánh .
“Ngươi trạng nguyên , chép cả mấy trăm rương sách?” Ta oán giận ..
“Không , qua thì sẽ quên.”
Ta tức giận liếc một cái. thầy nghiêm thì trò mới giỏi . Giờ đây, thể hiểu hết các sổ sách và khế thư liên quan đến Xuân Sơn Lâu.
Dù chữ lắm nhưng cũng thể cái gì thì cái đó.
Lúc , giấy của tên của một .
Hàn Sung.
Ta đưa tờ giấy tới bàn của Tống Sơn.
8.
Hàn Sung?
Tống Sơn vốn là một hộ vệ Hoàng thành nhưng thăng chức cực nhanh. Cũng chỉ là nhanh thôi .
Ta với Tống Sơn, sớm trở thành thống lĩnh cấm quân của Hoàng thành. Chẳng bao lâu khi Tống Sơn qua đời, cưới công chúa, trở thành phò mã đương triều.
Tống Sơn kết tội phản quốc, trần tình nhiều nhưng Hoàng thượng vẫn coi nhưu thấy. Có mấy vị công công đến Xuân Sơn Lâu tìm đồ ăn ngon, dụ dỗ uống say đó mới sự thật. Không là Hoàng thượng gặp , mà rõ ràng là tên thống lĩnh cấm quân phong toả hết tin tức đến tai Thiên tử.
Chính là kẻ khiến cho Tống Sơn ngay cả cơ hội biện bạch cũng . Dù là kẻ âm mưu chỉ là công cụ trong tay kẻ khác, thì cũng nhất định loại bỏ.
Chỉ là ngờ, ngày hôm , Hàn Sung đến Xuân Sơn Lâu của . Tống Sơn hẳn vẫn đang nghĩ cách đối phó với .
giờ đây, đang Hàn Sung, kẻ mà trong tương lai sẽ mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Hắn ở chỗ nhất trong Xuân Sơn Lâu, lệnh cho tự tay rót nước dâng cho .