NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU - 23

Cập nhật lúc: 2025-04-07 21:00:35
Lượt xem: 950

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

85.

Ta khẽ chạm vào mái tóc rối như tổ chim của Tống Sơn.

Cười hắn, chẳng lẽ bị Tuyên Vương phát điên rồi bắt lại sao?

Hắn dùng sức ôm chặt ta trong lòng, không nói gì. Ta biết hắn lo lắng cho ta. Cũng lo lắng cho tương lai của chúng ta. Cho nên mới cào đầu bứt tóc đến mức này.

86.

Tháng năm, năm Khánh Ninh thứ bốn mươi.

Trong thời không của Tống Sơn, Bắc Lương đã tập hợp binh lực, áp sát biên giới. Lần này cùng hắn ra trận chính là Thái tử. Thái tử trực tiếp giao hổ phù cho Tống Sơn, để hắn tùy ý quyết định chiến đấu như thế nào.

Hắn có thể phối hợp với Tống Sơn, kéo dài thời gian với Thương Sóc, giả vờ đàm phán để Tống Sơn có thời gian bất ngờ tập kích vương triều Bắc Lương.

Hắn cho Tống Sơn chọn những vị tướng tài giỏi nhất đi cùng. Hắn chuẩn bị cho Tống Sơn những vũ khí và lương thảo tốt nhất. Thái tử không phải là Tuyên Vương. Hắn và Tống Sơn cùng ra chiến trường, là tri âm tri kỉ có thể tin tưởng lẫn nhau.

Nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng. Bởi vì trong chiếc nhẫn, vẫn còn một vệt đỏ như tơ máu.

87.

Ngày mai, Tống Sơn sẽ cùng quân xuất chinh. Đây là đêm cuối cùng hắn ở nhà. Có thể cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau.

Đến ngày mùng mười tháng tám năm Khánh Ninh năm thứ bốn mươi, khi Tống Sơn hoàn toàn vượt qua ranh giới sinh tử, vận mệnh của ta cũng sẽ bị thay đổi.

Chúng ta vốn là nhân quả của nhau. Đối với vận mệnh của ta, Tống Sơn là nhân, ta là quả. Nếu hắn không bỏ mạng oan uổng ở cổng chợ thì ta sẽ không nhặt được chiếc nhẫn có thể mở ra cánh cửa thời không. Ta sẽ không mang tên Xuân Nương, cũng sẽ không có Xuân Sơn Lâu.

Đối với ký ức của Tống Sơn mà nói, ta là nhân, hắn là quả. Nếu ta chưa từng mở cánh cửa thông đạo thì năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy, Tống Sơn sẽ không gặp ta. Tất cả ký ức liên quan đến ta sẽ biến mất khỏi tâm trí hắn.

Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Sung.

Đã thay đổi công chúa và Thẩm Đường.

Đã minh oan cho Thái Tử.

Đã làm Tuyên Vương phát điên.

Tất cả những việc hắn đã làm, chỉ là không còn dấu vết của ta nữa.

88.

Một canh giờ.

Ngắn ngủi lại dài đằng đẵng.

Ngắn đến mức không thể chứa đựng hết tất cả những vui buồn trong cuộc đời ta. Nhưng lại dài như thể ta và người ta yêu đã sống trọn cả một đời.

Ta liếc thấy trong hành lý của Tống Sơn có một cuộn tranh. Mở ra, phát hiện đó là chân dung của ta, chính là một trong những bức hắn mang theo ngày hôm đó.

Ta cười hắn, ra chiến trường mà còn mang theo cái này, không sợ bị thuộc hạ cười sao? Hắn nói không sợ. Hắn đã vẽ rất nhiều bức. Đã sai thuộc hạ cầm theo, đi khắp thiên hạ để tìm được ta.

Ta và hắn, dù ở cùng dưới một mảnh sao trời, dù lên trời hay xuống biển, hắn đều sẽ tìm được ta. Thì ra những bức tranh kia là để tìm ta. Thật ngốc quá, không biết hắn thi đỗ Trạng Nguyên như thế nào đây.

Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, trước khi gặp hắn, làm sao ta lại có dnags vẻ giống như trong tranh được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyet-man-xuan-son-lau/23.html.]

Ta chỉ là một kẻ ăn xin với tóc tai rối bù. Ngay cả ta cũng không nhớ rõ, sau năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy, ta ở đâu, trông như thế nào.

Hắn sao có thể tìm được ta. Nhưng ta không muốn làm hắn thất vọng. Ai cũng không muốn bị quên lãng và mất đi người mà mình đã khắc cốt ghi tâm. Chúng ta đều đang giãy giụa trong những giây phút gần kề cùng cái chết.

89.

Ta kéo Tống Sơn vào phòng mình. Ta cũng có rất nhiều bức tranh muốn cho hắn xem. Ngày hôm đó, ta đánh ngất Thương Sóc rồi cứ thế nhốt hắn tại chùa Tín Thủ.

Ta đã cải trang cho Trần Minh thành Thương Sóc, bảo hắn đi Bắc Lương một chuyến. May mà hắn trở lại rất nhanh. Không chỉ là hoàng cung Bắc Lương mà tất cả các tình báo quân sự và bản đồ của Bắc Lương, hắn đều mang về cả.

Ta xếp tất cả chúng trước mặt Tống Sơn:

"Không phải chàng có trí nhớ tuyệt vời sao? Thời gian không nhiều, mau xem đi."

Trong chiếc nhẫn của ta, ngay cả vệt cuối cùng nhỏ như tơ m.á.u cũng không được phép tồn tại. Tống Sơn của ta nhất định phải trở về bình an. Hắn là anh hùng của nước Ninh, sẽ lập nên công trạng vô tiền khoáng hậu.

90.

Lối thông đã biến mất.

Mùi trầm hương của Tống Sơn cũng không còn nữa. Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt bị màn sương mịt mờ bao phủ, tất cả đều đã biến mất.

Trước mắt ta chỉ còn bức tường lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ chỉ có màn đêm đen tối. Chỉ còn lại một vầng trăng tròn vành vạnh, chiếu rọi sự vui buồn chia ly của nhân gian.

Ta nhớ lại.

Khi Tống Sơn bảo Trần Minh gửi vàng cho ta, trên chiếc rương có hai miếng niêm phong. Sau khi ta học được rất nhiều chữ, ta mới đọc hiểu từng câu, từng chữ. Tống Sơn nói, đó là một bài thơ rất hay. Khi hắn lần đầu gặp ta, đã nảy sinh ý nghĩ ấy.

"Chỉ mong người trường cửu, nghìn dặm cùng chung một bóng trăng."

Ta không biết thế nào là trường cửu.

Nhưng ta nghĩ.

Nghìn dặm, vạn dặm.

Nhớ kỹ rồi lại quên.

Chỉ cần cùng nhìn một vầng trăng.

Vậy cũng coi như đã gặp nhau rồi.

91

Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi ba.

Ta đứng ở cổng chợ. Ta tính toán thời gian, lúc này trong thời không của Tống Sơn, chắc hẳn là:

Ngày mùng mười tháng tám, năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, vào khoảng canh ba buổi trưa.

Trong chiếc nhẫn của ta, không còn sót lại một vệt m.á.u nào. Toàn bộ chiếc nhẫn đang từ từ biến mất từng vòng một. Giống như đang tan chảy dưới ánh sáng mặt trời.

Ta nhắm mắt lại.

Để trái tim chất chứa đầy nỗi đau xen lẫn niềm vui của ta, cũng tan chảy dưới ánh mặt trời.

Loading...