NGUYỆT MÃN XUÂN SƠN LÂU - 15
Cập nhật lúc: 2025-04-07 17:55:42
Lượt xem: 979
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
51.
Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn nơi tay ta phát ra ánh sáng trong suốt, nửa đỏ nửa xanh. Đường sinh mệnh của Tống Sơn như cỏ xanh mùa xuân, tràn đầy sức sống.
Diệt trừ được Hàn Sung, lại có công chúa và Thẩm Đường trợ lực, ta nghĩ con đường hắn đi hẳn là sẽ thong dong đôi chút. Nhưng nửa sắc đỏ chói mắt còn lại ấy, phải làm sao để loại bỏ đây?
Người kia chính là trữ quân cao cao tại thượng.
Tính toán thời gian ở ấy của Tống Sơn, thêm mấy tháng nữa, Bắc Lương ắt sẽ phát binh. Tống Sơn sẽ theo Tuyên vương xuất chinh, sa vào tử cục.
Mỗi đêm, ta đều mộng mị, mộng thấy lưỡi đao kia rong ruổi trên thân thể Tống Sơn chẳng phút nào ngơi nghỉ. Tựa hồ ta đã ngủ mê man, mộng cũng trở nên hỗn loạn. Khắp người Tống Sơn đầm đìa máu, một ngàn không trăm chín mươi lăm nhát đao. Kẻ hành hình, thay hết lượt này đến lượt khác...
Tống Sơn.
Đó không thể là tương lai của huynh, tuyệt đối không thể…
Ta nhất định phải dẫn huynh thoát khỏi lồng giam c.h.ế.t chóc ấy.
Cho đến khi có người nhẹ nhàng đánh thức ta, thân thể ta mới lần nữa có trọng lượng. Là Tống Sơn, trông vẻ mặt hắn mệt mỏi phong trần:
“Nhớ ta đến thế sao? Trong mộng còn vừa khóc vừa gọi tên ta.”
Hơi thở dịu dàng mang theo hương trầm ấm áp của hắn phả bên gối ta, định đưa tay lau gương mặt ướt đẫm nước mắt của ta.
Ai khóc chứ?
Ta dùng góc chăn lau khô mặt mày:
“Là đổ mồ hôi! Ta nằm mơ thấy đang cùng Vân Trung Thất Vệ luyện võ đấy! Ai cho huynh đánh thức ta chứ?”
Môi Tống Sơn dịu dàng chạm vào mi tâm ta: “Nói dối.”
Ta vùi đầu thật mạnh vào lòng hắn, gắng sức hít thở. Ta ước những ngày tháng còn lại, không khí quanh ta mãi mãi đều là hương vị này.
52.
Khánh Ninh năm thứ bốn mươi.
Ở nơi của Tống Sơn, rốt cuộc vẫn đến cái năm c.h.ế.t tiệt này.
Còn ở nơi này của ta, đã là Khánh Ninh năm thứ bốn mươi ba.
Ba năm trước, Tuyên vương thành công khiến Bắc Lương lui binh.
Hậu quả là, nay người Bắc Lương có thể tùy tiện ra vào kinh thành, giống như người ta ghé thăm bằng hữu. Có khi còn tiện tay mang đi vài thứ, dân chúng dù oán thán cũng chẳng dám nói lời nào.
Ta nhớ năm xưa từng phiêu bạt đến Vân Trung Quan, khi ấy quân ta kỷ luật nghiêm minh, uy danh vang xa, người Bắc Lương không dám xâm phạm nửa phần. Nhưng nay thực cảnh chẳng thể như xưa.
Ta đang ở trong phòng xem sổ sách, chợt Tần Thanh vội vã chạy đến tìm. Nói là có người Bắc Lương gây chuyện ở Xuân Sơn lâu.
Ta bước nhanh về phía tiền sảnh. Chỉ thấy một nhóm người Bắc Lương ồn ào náo loạn, đang kéo cây đàn cổ trên tay Lăng Nhi không chịu buông. Ta đảo mắt nhìn qua, thấy họ ăn vận chỉnh tề, không giống dân thường hay thương nhân. Thắt lưng đeo đao, vỏ đao khảm bảo thạch quý giá. Bắc Lương trọng võ, quân nhân nơi đó có địa vị rất cao. Vậy nên, chắc chắn là những võ tướng cấp cao của Bắc Lương.
Ta mỉm cười bước đến, chắn Lăng Nhi ra sau lưng. Cuối cùng cũng hiểu ra nguyên do. Thì ra nhóm người Bắc Lương này yêu cầu Lăng Nhi tấu khúc nhạc của Bắc Lương. Lăng Nhi nói mình sẽ không đàn khiến họ tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyet-man-xuan-son-lau/15.html.]
Ta nghĩ, nha đầu này vốn có rất có tài nghệ, chỉ cần nghe một lần là đàn lại chẳng sai nửa nốt. Mới rồi, mấy kẻ kia đã ngân nga khúc ấy không ít lần, muốn nàng đàn lại một lần. Nàng lại cứ khăng khăng mình nghe không hiểu, cũng không biết đàn.
Ta hiểu rõ, cha anh nàng đều đã c.h.ế.t nơi chiến trường Bắc Lương, sao nàng có thể cam tâm tấu nhạc cho người Bắc Lương nghe được? Nếu nàng đã không muốn, vậy thì đừng mong ai có thể ép được nàng.
53.
Ta để ý thấy còn có một người Bắc Lương ngồi ngay ngắn trên vị trí thượng toạ, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên, khinh miệt b.ắ.n về phía chúng ta. Hắn hẳn là kẻ cầm đầu của đám người Bắc Lương này.
Ta hơi cúi người, hành lễ với hắn:
“Tiểu nha đầu nhà ta dốt nát, học mãi vẫn không xong. Nhưng ta có thể mời được một cầm sư giỏi hơn đến đàn cho ngài nghe. Chi bằng đại nhân hôm khác lại đến?”
Người kia lập tức đứng dậy, không cho phép phản bác, lạnh lùng nói với ta: “Ba ngày nữa, ta sẽ quay lại.”
Chờ bọn họ rời đi, ta liền sai các bằng hữu ăn mày khi trước theo dõi, dò la tung tích. Quả nhiên, bọn họ là quân nhân. Còn là sứ giả Bắc Lương tới đòi Tuyên vương tiền của cùng lương thực.
Tên cầm đầu là nhất đẳng tướng quân Bắc Lương – Thương Sóc.
Ta vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, hạ quyết tâm. Phải trừ khử nốt cái gai cuối cùng này.
54.
Tống Sơn đánh đàn thật sự rất êm tai. Hắn nói đó là “Cao sơn lưu thủy”, hỏi ta có muốn học không.
Ta đáp: Không cần.
Nghe đàn hay gảy đàn đều khiến ta buồn ngủ. Công chúa đánh đàn chẳng phải cũng để giúp Hoàng đế dễ ngủ đó sao? Xem ra, ta và Hoàng đế có cùng cảm thụ như nhau. Nhưng ta lại để Tống Sơn dạy ta chơi cờ. Vì ta thích đánh cờ.
Dù bị ép đến đường cùng, chỉ cần còn một hơi thở, vẫn có thể nghịch chuyển cục diện. Tống Sơn là sư phụ của ta, cũng là đối thủ của ta. Đánh cờ với ta, hắn chưa từng qua loa.
“Xuân Hương, tư chất của nàng quả thực xuất chúng. Trong thời gian ngắn mà kỳ nghệ đã tiến bộ đến mức này.”
Ta chăm chú nhìn bàn cờ đan xen những quân đen trắng, buột miệng nói:
“Dĩ nhiên rồi, vì huynh rất ngốc.”
Ta luôn cầm quân trắng. Ta chỉ thích màu trắng.
Mỗi lần nghĩ đến Tống Sơn chính là quân trắng bị vây khốn sắp bị loại bỏ, ta sẽ dốc hết sức, loại bỏ từng quân đen quanh hắn.
Để quân trắng còn sống trên bàn cờ. Để những quân trắng xung quanh hắn ngày một nhiều thêm, dựng thành bức tường thành nối liền một thể. Đến khi quân đen càng lúc càng ít. Đó mới là thắng lợi mà ta mong muốn. Nhưng đôi khi ta vẫn không thắng nổi Tống Sơn...
Giống như ván cờ trước mắt. Chỉ cần hắn hạ thêm một quân đen, ta sẽ thua toàn cục. Hắn đắc ý cười:
“Tiếc thay, quân trắng đã vào tử cục.”
“Ồ? Ta không nghĩ thế đâu.” Ta làm nũng đứng dậy, vòng ra phía sau hắn, hai tay nâng lấy khuôn mặt Tống Sơn.
“Tống Sơn, nhắm mắt lại...”
Mặt và vành tai hắn đỏ bừng, yết hầu khẽ động:
“Chơi cờ thì chơi cờ... sao lại… dùng mỹ nhân kế?”
Tuy miệng nói vậy nhưng hắn vẫn thỏa mãn nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, ta đã quay về chỗ ngồi của mình. Tống Sơn liếc nhìn bàn cờ mà ta không động vào bất cứ thứ gì. Hắn mở tay ra, lộ rõ một quân trắng nằm gọn trong lòng bàn tay.
Ta chống cằm, mỉm cười:
“Tới lượt huynh.”
Hắn kinh ngạc nhìn ta, lại nhìn bàn cờ. Nếu hắn đặt quân trắng này xuống, cả vùng trắng ấy sẽ nghịch tử hồi sinh.